Thu nhi cũng cười nói:
- Cô gia, có phải người nhớ Châu nhi rồi hay không?
Lạc Thanh Chu lại nhíu mày suy nghĩ một chút, đang muốn nói chuyện, cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng gọi:
- Cô gia, phu nhân gọi người đi một chuyến.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.
Mai nhi một thân váy hoa, chải búi tóc nha hoàn, dáng người không tệ, chỉ là trên mũi tràn đầy tàn nhang, chính là nha hoàn thiếp thân của vị nhạc mẫu đại nhân kia.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút.
Nha đầu này mặc y phục tựa hồ tương tự với nhân ảnh vừa rồi đã mặc.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cũng không có nhìn kỹ, đợi lúc nhìn kỹ, đối phương đã chạy.
- Mai nhi, ngươi mới vừa tới qua đây à?
Hắn đột nhiên hỏi.
Mai nhi đứng ở cửa ra vào nói:
- Có tới qua, nô tỳ vừa rồi đi tới cửa, phát hiện làm rơi một món đồ, lại trở về tìm, sau đó mới tới.
- Cô gia, đi nhanh một chút đi, phu nhân còn đang chờ ngươi đây.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, không có trì hoãn, đi ra cửa nói:
- Biết phu nhân tìm ta có chuyện gì không?
Mai nhi lắc đầu, nói:
- Cô gia đi thì biết.
Hai người bước nhanh rời đi.
Không bao lâu, đi tới viện lạc phía sau.
Mai nhi vội vàng mang theo hắn đi vào, cung kính nói:
- Phu nhân, cô gia tới.
Tống Như Nguyệt mặc một thân váy hoa xanh nhạt, đang ngồi ở trong phòng khách uống trà, nghe vậy thản nhiên nói:
- Để hắn vào đi.
Lạc Thanh Chu tiến vào đại sảnh, khom mình hành lễ:
- Nhạc mẫu đại nhân.
Tống Như Nguyệt đánh giá hắn vài lần, có chút nhíu lại mày ngài, vẻ mặt nghiêm túc mà nói:
- Thanh Chu, hôm nay đã là mười một tháng tám, mấy ngày nữa sẽ phải là đi thi, ngươi đọc sách thế nào? Có lòng tin không?
- Vừa... Còn tốt, Thanh Chu cảm thấy không có vấn đề.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói, trong lòng âm thầm lau một vệt mồ hôi, kém chút trả lời mấy chữ mà vị nhạc mẫu đại nhân này thường hay nói.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, gật đầu nói:
- Không có vấn đề liền tốt.
Nói rồi, đứng dậy nhìn tới nha hoàn đứng hầu đối diện, phân phó.
- Mang thức ăn lên đi.
- Vâng, phu nhân.
Nha hoàn vội vàng rời đi.
Tống Như Nguyệt đi qua sảnh dùng cơm bên cạnh, ôn nhu nói:
- Thanh Chu, còn chưa có ăn cơm chứ hả, ở chỗ này ăn cơm rồi đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng đáp.
- Bẩm nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu đã ăn.
Lời nói vừa dứt, Mai nhi lập tức ở ngoài cửa nói vọng vào:
- Phu nhân, cô gia gạt người, nô tỳ vừa rồi đi tới, Tiểu Điệp đang ở phòng bếp hâm nóng thức ăn đây.
Lạc Thanh Chu: - ...
Trong đại sảnh lâm vào yên tĩnh.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Thế nào, ngươi bây giờ có bảo kiếm của Trưởng công chúa, lại sắp trở thành cử nhân lão gia, ta lưu ngươi ăn một bữa cơm, ngươi cũng coi thường, đúng không?
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy xấu hổ, vội vàng cúi đầu nói:
- Nhạc mẫu đại nhân hiểu lầm, Thanh Chu buổi chiều đã ăn mấy khối thịt bò, cho nên hiện tại còn không quá đói.
Tống Như Nguyệt liếc xéo hắn nói:
- Ta hỏi ngươi có ăn hay không?
Lạc Thanh Chu nơi nào còn dám nói không ăn, lập tức nói:
- Ăn. Có thể bồi nhạc mẫu đại nhân cùng một chỗ dùng cơm, là vinh hạnh của Thanh Chu.
- Hừ!
Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt lên, tiến vào đại sảnh.
Lúc này, đồ ăn sớm đã chuẩn bị xong, nhất nhất đã được bưng lên.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo.
- Ngồi đi.
Tống Như Nguyệt ngồi xuống, từ tốn nói một câu.
Lạc Thanh Chu đành phải ngồi xuống ở đối diện.
Mấy nha hoàn bưng một bàn thức ăn tinh xảo, bày ra ở trên mặt bàn, tất cả đều là một chút món chính sắc hương vị đều đủ.
Lạc Thanh Chu ngửi được mùi thơm mê người, bụng đột nhiên ‘Cô cô cô’ kêu to.
Lần này thì càng lúng túng.
Tống Như Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nói với cửa ra vào:
- Xuyên nhi còn chưa có đến?
Lời vừa dứt, nội viện đột nhiên vang lên âm thanh của Tần Xuyên:
- Mẫu thân, đến rồi đến rồi.
Vừa nói xong, người đã bước chân vội vàng đi vào, đầu đầy mồ hôi nói:
- Vừa rồi còn đang tu luyện, cho nên mới chậm một chút.
Lập tức tới vỗ vỗ bả vai Lạc Thanh Chu cười nói:
- Thanh Chu, đã lâu không gặp, hôm nay bồi nhị ca uống vài chén.
Lạc Thanh Chu không ngờ tới hắn sẽ đến, vội vàng đứng lên hành lễ:
- Nhị ca.
Tần Xuyên cười ha ha một tiếng, lôi kéo hắn ngồi xuống, nói:
- Huynh đệ nhà mình, khách khí cái gì, ngồi xuống đi.
Mai nhi vội vàng bưng một chậu nước sạch vào, hầu hạ Tần Xuyên rửa mặt rửa tay.
Tần Xuyên dùng khăn mặt xoa xoa mồ hôi trên mặt và trên cổ, lại dùng lực rửa mấy lần, một chậu nước sạch lập tức đổi màu.
Tống Như Nguyệt vội nói:
- Lại đi bưng thêm một chậu tới.
Sau đó mặt mũi tràn đầy ghét bỏ khiển trách:
- Để ngươi tới dùng cơm, người lại không rửa sạch trước rồi đến, đồ ăn đầy bàn đều bị ngươi hun cho ô uế.