Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 740: Ta không muốn cô gia thi đậu (2)




Bách Linh nói:

- Cô gia, ngươi làm sao mỗi ngày đều đến gõ cửa, quấy rầy tiểu thư xem sách, có biết hay không?

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Bách Linh, các ngươi làm sao không để ý tới cô gia rồi?

Bách Linh vểnh vểnh miệng nhỏ, nói:

- Cô gia sắp khảo thí, chúng ta mới không dám cùng cô gia nói chuyện đâu. Phu nhân còn chuyên môn phái Mai nhi tới bàn giao, để chúng ta không cần để ý đến cô gia, không được lãng phí thời gian của cô gia, không muốn dây dưa cô gia, đừng cho cô gia tâm viên ý mã (*).

[*Tâm khỉ ý ngựa: Không tập trung, làm chuyện này nghĩ chuyện khác]

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh nói:

- Cô gia, có lòng tin không?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Vừa đủ, qua loa.

Bách Linh nói:

- A, cô gia nếu thi không đậu, không chừng sẽ có một số người thất vọng đấy. Chỉ sợ phu nhân cũng sẽ không bỏ qua cho cô gia.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái nói:

- Bách Linh, nếu như ta thi không đậu, ngươi sẽ thất vọng sao?

Bách Linh nghe vậy, trầm mặc một chút, nói:

- Cô gia muốn nghe nói thật, hay là nghe lời nói dối?

Lạc Thanh Chu đáp.

- Nói thật.

Bách Linh quyệt miệng nói:

- Ta đương nhiên sẽ không thất vọng, ta sẽ còn rất cao hứng.

Nói xong, không đợi Lạc Thanh Chu lại nói tiếp, ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa lại, cày lên chốt cửa từ bên trong.

- Bách Linh...

- Cô gia, mau trở về đọc sách đi, mặc dù ta không muốn cô gia thi đậu, nhưng ta sẽ còn chúc phúc cô gia thi đậu.

Dừng một chút, lại nói:

- Thiền Thiền cũng giống như vậy.

Lạc Thanh Chu đứng ngoài cửa sửng sốt một hồi mới quay người rời đi.

Vừa đi ra mấy bước, cửa đột nhiên lại mở ra, Bách Linh thò đầu ra nói:

- Cô gia, nhị tiểu thư lần trước gửi thư, nói sẽ cho cô gia một kinh hỉ (hạnh phúc bất ngờ) sau khi cô gia thi Hương, cô gia còn nhớ rõ không?

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:

- Cái gì kinh hỉ?

Bách Linh nói:

- Ta làm sao biết, nếu ta biết, vậy thì không phải là kinh hỉ. Cô gia, ta vừa rồi không có ý tứ gì khác, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Nhị tiểu thư rất tốt, ta cũng rất thích nhị tiểu thư, cô gia hảo hảo đối đãi nàng, không nên thương tổn nàng.

Nói xong, đầu rụt trở về, đóng cửa lại.

Lạc Thanh Chu đang muốn rời đi, nàng cửa đột nhiên lại mở cửa, ló đầu ra, nói:

- Cô gia, ta cũng muốn một đôi vớ, có thể chứ?

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Muốn cái đã mặc qua, hay là chưa mặc qua?

Sắc mặt Bách Linh cứng đờ, lập tức cả giận:

- Cô gia! Ngươi quả nhiên là đồ biến thái! Ta muốn nói cho tiểu thư.

Lập tức lại nói:

- Ta còn muốn nói cho nhị tiểu thư.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nói:

- Ngươi làm sao nói cho nhị tiểu thư?

Bách Linh thở phì phò nói:

- Đương nhiên là sau đi kinh đô sẽ nói cho nhị tiểu thư! Ta muốn nói cho nhị tiểu thư, cô gia thích chân nữ hài tử! Là đồ biến thái.

Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái:

- Thích nữ chân hài tử có lỗi sao? Chỉ cần là nữ hài tử đáng yêu, toàn thân cao thấp, chỗ nào đều có thể yêu, cô gia thích bọn chúng, chỗ nào sai rồi?

Bách Linh lập tức nghẹn lời, trừng trừng nhìn hắn, đột nhiên hỏi:

- Cô gia, vậy ngươi cảm thấy ai đáng yêu nhất?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đương nhiên là đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư.

Bách Linh lại hỏi:

- Còn có ai đáng yêu?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Còn có Hạ Thiền, Tiểu Điệp, Thu nhi, Châu nhi vân vân.

- Ầm!

Bách Linh lần này là tức giận thật, đóng cửa lại, cài khóa, đăng đăng đăng rời đi, không còn có để ý đến hắn.

Lạc Thanh Chu lại đứng tại chỗ một hồi, rồi

bước nhanh rời đi.

Lúc gần đến Mai Hương uyển, hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh có chút quen thuộc đứng ở ngoài cửa ra vào, đạo thân ảnh kia tựa hồ cũng nhìn thấy hắn, lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, bước nhanh tới.

Bất quá đạo thân ảnh kia đã biến mất chỗ góc rẽ.

Trong đình viện.

Thu nhi một bộ váy áo vàng nhạt đang ngửa đầu, lộ ra cổ tay trắng bóng, đang phơi quần áo vừa mới giặt sạch lên trên dây thừng.

Tiểu Điệp ở trong phòng bếp hâm nóng thức ăn.

Lạc Thanh Chu đi vào tiểu viện, nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi:

- Thu nhi, vừa rồi có người đến đây à?

Thu nhi quay đầu nhìn hắn, sửng sốt một chút, nói:

- Không có nha.

Tiểu Điệp nghe được âm thanh, từ trong phòng bếp đi ra nói:

- Công tử, thế nào?

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia nghi hoặc, nói:

- Ta vừa rồi trở về, nhìn thấy có người lén lén lút lút ngoài cửa, nhìn thấy ta lập tức chạy đi. Nhìn, có chút giống...

Tiểu Điệp hỏi:

- Giống ai?

Thu nhi cũng nghi hoặc mà nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Giống Châu nhi.

Vừa nghe lời này, hai nha đầu khẽ giật mình, lập tức ‘Phốc phốc’ cả hai cùng nở nụ cười.

Tiểu Điệp nói:

- Công tử, làm sao có thể là Châu nhi tỷ tỷ. Châu nhi tỷ tỷ hiện tại dang bồi tiếp nhị tiểu thư ở kinh đô, làm sao có thể xuất hiện ở đây, khẳng định người đã nhìn lầm.