Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 739: Ta không muốn cô gia thi đậu (1)




Lạc Thanh Chu: Không nói nữa, ta muốn về nhà với tẩu tẩu ngươi, có việc sẽ liên lạc lại

Nam Cung Hỏa Nguyệt: ca ca, tẩu tẩu mấy tuổi? Hẳn là người bình thường? Tuổi thọ của người bình thường chỉ có mấy chục năm, ca ca, chờ đến lúc đó tẩu tẩu nhập thổ vi an, ca ca có thể gặp mặt nhục thân với muội muội không? Muội muội muốn chân chính nhận biết ca ca

Tin tức được gửi ra ngoài, nàng đột nhiên lại hối hận, cứng người ở đó mấy tức, cuống quít lại thu hồi.

Uyên Ương lâu.

Mái cong bên trên nóc nhà, thân ảnh xanh nhạt cúi đầu nhìn ngọc thạch trong tay.

Vừa xem hết tin tức lại bị thu hồi lại.

Tiếp theo lại có tin tức phát tới.

Tiểu Nguyệt: Ca ca, ngủ ngon, muội muội chúc ca ca và tẩu tẩu bạch đầu giai lão. À ca ca, vừa rồi muội muội gửi lộn tin tức, ca ca nhìn thấy không?

Hồi lâu sau.

Tin tức mới được đáp lại.

Lạc Thanh Chu: Ta vừa về nhà, ngươi vừa rồi gửi cái gì? Ta chỗ này không có thấy được

Tiểu Nguyệt: Ca ca, không có gì, muội muội không quấy rầy ca ca, ca ca nhanh bồi tẩu tẩu đi, ngủ ngon

Lạc Thanh Chu không có đáp lại.

Thân ảnh xanh nhạt lại chờ đợi trong chốc lát, thân ảnh lóe lên biến mất, bên trên mái cong không thấy gì nữa.

Quân doanh, trong lều vải.

Thần hồn Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm bảo điệp đưa tin, ngơ ngác nhìn nửa ngày mới đặt ở trên mặt bàn, lẩm bẩm:

- Nam Cung Hỏa Nguyệt ơi Nam Cung Hỏa Nguyệt, ngươi đường đường là Trưởng công chúa, đường đường là Thiên Sách Thượng tướng quân, đường đường là quốc chủ Hỏa Nguyệt Quốc, sao có thể không biết xấu hổ như vậy, sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Người ta rõ ràng là người đã có nương tử, ngươi rõ ràng ngay cả khuôn mặt thật của người ta đều chưa từng gặp qua, ngươi sao có thể...

- Ừm?

Nàng cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, lại liếc mắt nhìn nhục thân ngồi cách đó không xa, đột nhiên lại thoải mái:

- Hừ, lời tiểu Nguyệt ta nói quản Trưởng công chúa chuyện gì?

Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, ngủ một giấc đến hừng đông.

Mười một tháng tám, thời tiết sáng sủa.

Trên đỉnh đầu vẫn như cũ trời nắng chang chang, trong phủ ve kêu liên tiếp.

Lạc Thanh Chu ăn điểm tâm, tiếp tục đi đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển tu luyện.

Sau khi đi vào đáy hồ, trước tiên ở trong thạch thất tu luyện một canh giờ nội công tâm pháp, đợi huyệt khiếu nội tạng toàn thân phát nhiệt, khí lưu phun trào trong cơ thể, hắn mới đi đến thông đạo bên phải, thôi động nội lực, tiếp tục mở đường.

Khí huyết phun trào, huyệt khiếu bên trong tủy, lưu động không ngừng, vòng đi vòng lại.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Uy lực Lạc Thanh Chu ra quyền so sánh với lúc trước thì đã tăng cường rất nhiều.

Đánh ra mấy quyền, mảnh đá phía trước bay ra, nham thạch vỡ vụn, rất nhanh đi tới con đường ở phía trước.

Chờ đến chạng vạng tối, hắn đã đi về con đường phía trước gần năm mươi mét.

Lúc này, thông đạo trước mặt càng ngày càng rộng rãi, đồng thời, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng cao, vách tường bốn phía đã biến cháy đen.

Nếu không phải hắn tấn cấp Võ Sư, lực lượng tăng cường, hắn đã từ bỏ cái thông đạo này.

Dù sao nhiệt độ cao kéo dài, lại là mùa hè, người bình thường thật không có cách nào chịu đựng.

Cho dù hắn là Võ Sư có màng da cường đại, lúc này cũng bị nhiệt độ cao bên trong nung nóng đỏ bừng, ẩn ẩn thấy đau, mồ hôi đầm đìa.

Bất quá nhìn tình huống, phía trước đã rất nhanh sắp bị đả thông.

Hiện tại ra quyền đập nện nham thạch, phía trước rõ ràng có một chút hồi âm.

Ngày mai tiếp tục đi.

Hôm nay đã sức cùng lực kiệt, màng da cũng không chịu nổi.

Hắn thu công, nhanh chóng thối lui ra khỏi thông đạo nóng rực.

Ở bên trong thạch thất kia một hồi, hắn ăn khối thịt bò, cho hai con thỏ nhỏ ăn một trái chuối tiêu, mới từ lòng đất ra ngoài.

Tắm rửa dưới đáy hồ, vừa nổi lên mặt nước đột nhiên nhìn thấy một người ngồi xổm bên bờ, đang mở to hai mắt, nhìn trong nước, sau đó đối mặt với ánh mắt hắn.

Lạc Thanh Chu giật nảy cả mình, định thần xem xét, thấy là Hạ Thiền, lúc này mới thở dài một hơi, đang muốn nói chuyện, thân ảnh kia bỗng nhiên đứng lên, quay người nhanh bước rời đi.

Lạc Thanh Chu ngẩn người, lên bờ đổi quần áo, rời khỏi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, cửa chính vẫn như cũ đóng chặt.

Hắn nghĩ nghĩ, lại tiến lên gõ cửa một cái.

Vốn cho rằng vẫn không có mở cửa và đáp lại, đang muốn rời đi, cửa lại ‘Kẹt kẹt’ một tiếng mở ra.

Bách Linh một bộ váy phấn, trên đầu mang theo một đóa hoa nhỏ phấn nộn, thanh tú động lòng người đứng trong cửa nhìn hắn.