Hạ Thiền chần chờ một chút, không có giãy dụa, bên trên gương mặt xinh đẹp lặng lẽ nhiễm lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt.
Lạc Thanh Chu thừa cơ sờ soạng mấy lần chân nhỏ tiêm tú tuyết trắng đáng yêu của nàng xong mới giúp nàng mặc vào hai tất lưới màu đỏ.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, giơ lên một bé thỏ trắng trong tay nói:
- Nhìn xem, Thiền Thiền, cô gia bắt đồ chơi gì cho ngươi nè?
Ánh mắt Hạ Thiền băng lãnh, đầu tiên là sững sờ, trong nháy mắt lập tức bị hòa tan.
- Thỏ, thỏ thỏ...
Thần tình trên mặt nàng lạnh như băng cũng đột nhiên trở nên ôn nhu, trong con ngươi đen nhánh sáng lên quang mang, đưa tay ôm con thỏ nhỏ.
Đại Bảo bị nàng ôm vào trong ngực, lập tức kịch liệt giằng co, đột nhiên cắn một cái lên bàn tay nhỏ của nàng.
Tay nhỏ Hạ Thiền run lên, đôi mi thanh tú có chút nhăn, cũng không kinh hô, cũng chưa buông tay, vẫn như cũ ôn nhu ôm nó.
Lạc Thanh Chu thấy trên mu bàn tay nàng tràn ra một tia máu tươi, lập tức đưa tay ra bắt, một phát bắt được lỗ tai con thỏ nhỏ kia, hung hăng lấy ra từ trong ngực nàng, lập tức giơ lên một nắm đấm khác, ‘Oanh’ một quyền đánh nó bay ra ngoài.
- Dám cắn tiểu Thiền Thiền nhà ta, muốn chết!
Lạc Thanh Chu nghiến răng nghiến lợi, vô cùng phẫn nộ.
Hắn cũng không có nỡ làm nàng đau mà tiểu súc sinh này lại vừa thấy mặt đã hạ miệng, làm sao hắn có thể chịu đựng?
Hạ Thiền mở to hai mắt, ngốc trệ tại chỗ một chút, cuống quít muốn chạy đi xem một chút con thỏ trắng kia sống chết ra sao.
Lạc Thanh Chu đột nhiên lại lấy ra một bé thỏ trắng đáng yêu khác, đưa tới trước mặt của nàng, nói:
- Thiền Thiền, không cần quản nó, còn có một con.
Hạ Thiền lăng lăng nhìn bé thỏ trắng trong tay hắn, vừa nhìn về phía bé thỏ trắng còn nằm trên mặt đất không rõ sống chết bên trong nơi hẻo lánh kia.
- Cầm đi, con này có tính tình ôn hòa hơn một chút, không dám cắn ngươi.
Lạc Thanh Chu nói xong, nắm chặt nắm đấm, đập mấy lần trên đầu Nhị Bảo, cảnh cáo nói:
- Ngươi nếu dám cắn, nện vỡ đầu ngươi.
Nhị Bảo hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, lại đột nhiên lắc đầu.
Lạc Thanh Chu nhét nó vào trong ngực thiếu nữ, quay người đi qua, cầm lên con thỏ trắng đang mềm nhũn nằm ở trong góc, cầm chặt nắm đấm, lại đập đầu của nó mấy lần, nói:
- Giả bộ chết, lột da ngươi làm thành dép lê.
Vừa dứt lời, thân thể Đại bảo ưỡn lên, sống lại, mở to mắt, bắt đầu giãy dụa kịch liệt giằng co, cũng không dám cắn hắn.
Lạc Thanh Chu trực tiếp ném nó xuống đất, nhìn về phía thiếu nữ mặt mũi tràn đầy đờ đẫn đang ôm Nhị Bảo nói:
- Hai con thỏ nhỏ này da dày thịt thô, mặc kệ ngươi đánh chúng như nào, bọn chúng đều vô sự. Thiền Thiền, không tin ngươi thử một chút?
Nhị Bảo bị nàng ôm vào trong ngực nghe vậy cuống quít lắc đầu, sau đó duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn, bắt đầu lấy lòng nịnh bợ liếm láp vết thương trên tay nàng.
Hạ Thiền ngẩn ngơ, cũng làm theo lắc đầu:
- Không, không muốn.
Lạc Thanh Chu nhìn một chút nắm đấm của mình, vết thương trên mu bàn tay vậy mà tốt lắm rồi.
Tấn thăng đến cảnh giới Võ Sư, sức khôi phục và lực chữa trị lực tự nhiên tăng cường rất nhiều, chỉ cần không phải vết thương quá nghiêm trọng, liền khép lại rất nhanh.
Hắn không có lãng phí thời gian nữa, nói:
- Thiền Thiền, ngươi ở chỗ này chơi cùng Đại bảo Nhị bảo, ta đi đập đá.
Hắn chuẩn bị tiếp tục đi mở đầu thông đạo phía bên phải.
Hạ Thiền đột nhiên yếu ớt nói:
- Khó... Khó nghe.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, sửng sốt một chút, kịp phản ứng:
- Ngươi nói là Đại bảo Nhị bảo hai cái tên này sao?
Hạ Thiền khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Chu không khỏi cười nói:
- Vậy ngươi giúp chúng nó đặt tên đi, muốn lấy tên gì đều có thể, bọn chúng không dám không nghe theo.
Đại bảo nghe xong, hung tợn nhào về phía hắn, vừa chuẩn chuẩn bị đi cắn giày của hắn.
- Ầm!
Một cước Lạc Thanh Chu đạp nó bay ra ngoài, lập tức bước nhanh rời đi.
Đại bảo chật vật té ngã trên mặt đất, sửng sốt một chút, đột nhiên lại xông về phía hai bàn chân nhỏ tiêm tú mặc tất lưới nhỏ màu đỏ.
Hạ Thiền thấy thế, cuống quít bước nhỏ lui lại:
- Đừng... Đừng cắn...
Đại bảo ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, đột nhiên thay đổi phương hướng, xông về đôi giày nàng cởi kia, lập tức nhào tới, cắn một chiếc giày trong đó, sau đó nằm ở nơi đó, không nhúc nhích.
Đang lúc Hạ Thiền sững sờ, Nhị Bảo trong ngực nàng cũng đột nhiên giãy dụa nhảy xuống từ trong ngực nàng, nhào về phía một chiếc giày khác của nàng, cắn lên, sau đó giống như Đại bảo, cũng nằm ở nơi đó, không nhúc nhích.
Hạ Thiền: - ...
- Oanh!
- Oanh! Oanh! Oanh!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh quyền ầm ầm và âm thanh tảng đá vỡ tan.