Hạ Thiền ngẩn người, muốn đi ra ngoài nhìn, nhưng cúi đầu nhìn thoáng qua tất lưới nhỏ sạch sẽ trên chân, lại liếc mắt nhìn mặt đất bẩn thỉu, đành phải lại dừng bước.
Nàng do dự một chút, cúi người, cởi ra hai chiếc tất lưới nhỏ trên chân, cẩn thận từng li từng tí xếp lại, ôn nhu nhìn một hồi, vuốt ve một hồi mới cất vào trong túi nho bào trên người.
Sau đó, nàng dùng một đôi chân nhỏ tuyết trắng kiều nộn trần trụi cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.
Trên mặt đất quả nhiên có rất nhiều mảnh đá sắc bén bén nhọn.
Nhưng nàng không sợ.
Nàng tình nguyện chân của mình bị rách da chảy máu, cũng tuyệt đối không muốn làm bẩn làm hư đôi vớ mà hắn đưa cho nàng.
Phía trên này có hương vị của hắn đây.
Lúc chạng vạng tối.
Lạc Thanh Chu ôm Hạ Thiền từ đáy hồ về tới trên bờ.
Hạ Thiền đổi lại y phục của mình.
Hai người một đường không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu đưa nàng đến cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, trước khi chia tay, mới hỏi:
- Thiền Thiền, hôm nay ở phía dưới chơi vui không?
Toàn thân Hạ Thiền ẩm ướt, có chút cau mày nói:
- Thỏ, thỏ thỏ...
Lạc Thanh Chu nói:
- Không cần lo lắng cho bọn chúng, chờ qua một đoạn thời ngắn, cô gia sẽ đưa bọn chúng tới, đến lúc đó đều tặng bọn nó cho ngươi.
Ngừng một lúc, hắn lại nói:
- Thiền Thiền, chuyện hôm nay nhớ kỹ giúp cô gia giữ bí mật, đây là bí mật giữa hai người chúng ta, đừng nói cho người khác, có được hay không?
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu nhìn cửa ra vào một chút, không dám đợi nhiều, nói:
- Mau trở về thay quần áo khác đi, cô gia đi trước.
Nói xong, phất tay rời đi.
Hạ Thiền nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, lại đứng tại chỗ hồi lâu mới quay người vào cửa.
Trong đình viện, trên bàn đá, một lẵng hoa đang được đặt trên đó.
Bên cạnh lẵng hoa có đặt mấy bình thuốc.
Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, đang ngồi ở nơi đó xé cánh hoa, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Cùng cô gia đi hẹn hò?
Mặt mũi lập tức tràn đầy kinh ngạc đánh giá váy áo cùng mái tóc ướt đẫm của nàng, chậc chậc nói:
- Thiền Thiền, không phải đi uyên ương nghịch nước với cô gia đó chứ?
Hạ Thiền cúi đầu, không có trả lời, bước chân vội vàng vào trong nhà.
Bách Linh run lên một hồi, tiếp tục xé rách cánh hoa bên trong lẵng hoa, cúi đầu, bé không thể nghe thở dài một cái.
Sau một lúc lâu.
Hạ Thiền đổi lại quần áo sạch sẽ, đi ra từ trong nhà.
Nàng bưng cái chậu, đổ nước ấm vào trong, sau đó ngồi xổm ở dưới mái hiên, cúi đầu, rất chân thành, rất cẩn thận xoa tắm một đôi vớ lưới nhỏ màu đỏ.
Bách Linh nhìn thoáng qua, kỳ quái nói:
- Thiền Thiền, ngươi mua vớ chân màu đỏ từ khi nào?
Hạ Thiền do dự một chút, ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Hắn, tặng.
Nói xong, tiếp tục cúi đầu chăm chú giặt.
Bách Linh nghe vậy ngẩn người, lập tức đứng người lên, đi tới trước mặt của nàng, nhìn chằm chằm tất lưới nhỏ màu đỏ trong tay nàng, nghi ngờ nói:
- Cô gia tặng? Kỳ quái, sao cô gia lại đưa nữ hài tử loại vật này?
Nàng nhíu mày nghĩ nghĩ, đột nhiên nói:
- Thiền Thiền, cô gia có phải muốn thừa cơ xem chân ngươi hay không? Cô gia có sờ chân ngươi không?
Hạ Thiền cúi đầu giặt giũ, không có lên tiếng, trên gương mặt trắng nõn lặng lẽ dâng lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, dưới trời chiều màu vàng kim càng lộ ra bộ dáng xinh đẹp đáng yêu.
Bách Linh lập tức hiểu được:
- Thiền Thiền, ta đọc sách đã nói, rất nhiều văn nhân đều thích chân của nữ hài tử, cô gia rất có thể cũng rất thích. Ngươi về sau nên cẩn thận, cô gia có khả năng sẽ còn thừa cơ thưởng thức, thậm chí còn có thể liếm đó.
Hạ Thiền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
Bách Linh đang muốn tiếp tục nói bóng nói gió về chuyện nghe ngóng hôm nay, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hành lang:
- Tiểu thư...
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng, đang đứng bên trên hành lang an tĩnh nhìn cặp tất lưới nhỏ màu đỏ trong tay Hạ Thiền.
- Tiểu thư, đôi vớ này là cô gia đưa cho Thiền Thiền.
Bách Linh giải thích.
Sau đó lại thấp giọng tăng thêm một câu:
- Cô gia giống như có đam mê luyến chân.
Hạ Thiền cúi đầu, trên gương mặt đỏ ửng.
Tần đại tiểu thư lại nhìn một hồi, mới lên tiếng nói:
- Bách Linh, tiến đến giúp ta mài mực, ta muốn viết vài thứ.
- Vâng, tiểu thư.
Bách Linh vội vàng đi theo vào phòng.
Trong sân khôi phục yên tĩnh.
Hạ Thiền vừa vò giặt một hồi, lại dùng nước sạch lặp đi lặp lại rửa mấy lần, vắt khô, treo ở dưới mái hiên.
Dưới trời chiều màu vàng kim, hai tất lưới nhỏ màu đỏ đáng yêu khẽ đung đưa bên trong gió đêm.
Nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn, ánh mắt ôn nhu, thấp giọng thì thào:
- Tạ ơn... Thanh Chu, ca ca...
Vào đêm, trăng sáng trong sáng.
Lạc Thanh Chu ngâm xong dược thủy, đến bàn sách ngồi xuống, tiếp tục đi học.