- Lộc cộc... Lộc cộc...
Trong miệng trong lỗ mũi nàng bắt đầu phun ra bong bóng, sau đó bắt đầu uống nước hồ.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bộ dáng đần độn của nàng, nhịn được đưa môi vào miệng nhỏ của nàng thổi một hơi thật sâu, ‘Hoa’ một tiếng nhảy lên hướng về phía trước, chui vào thông đạo trong lòng đất.
Hai người rốt cục rời khỏi nước hồ.
Thế nhưng thiếu nữ trong ngực, vẫn toàn thân mềm nhũn như cũ, giống như bị rút đi gân cốt, không nhúc nhích xụi lơ ở trên người hắn.
Lạc Thanh Chu ôm ngang nàng, tiến vào gian thạch thất rộng rãi kia.
Sau đó để nàng dưới đất, đi qua đốt lên ngọn đèn trước đó mang xuống.
Cúi đầu nhìn lại, hai bé thỏ trắng đã vô thanh vô tức cắn lấy giày của hắn, bất quá đầu lại nghiêng, bốn ánh mắt linh động nhìn nữ hài nhân loại xa lạ trên mặt đất bên kia.
- Thiền Thiền, tỉnh.
Lạc Thanh Chu đi qua hô một tiếng, từ trong túi trữ vật lấy ra y phục của mình, đặt ở bên cạnh nói:
- Cởi xuống quần áo, thay đổi quần áo của cô gia.
Thiếu nữ giật giật hai mắt, thế nhưng vẫn không có khí lực.
Lạc Thanh Chu giúp nàng cởi bỏ vớ giày, lại giúp nàng giải khai dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn, đang chuẩn bị giúp nàng cởi xuống áo ngoài, tay nhỏ của thiếu nữ đột nhiên bắt lấy bàn tay hắn, run giọng nói:
- Không, không muốn...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đỡ nàng lên, nói:
- Không có sao chứ?
Thiếu nữ ngu ngơ trong chốc lát, đột nhiên ‘Oa’ phun ra một ngụm nước hồ, ngực lập tức chập trùng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Nàng rốt cục thanh tỉnh lại.
Lạc Thanh Chu không dám nói gì nữa, đứng lên nói:
- Ta đi bên trong nhìn, ngươi mau mau cởi xuống quần áo ướt trên người, mặc như thế rất không thoải mái.
Đang muốn rời đi, hắn nhìn thoáng qua bàn chân nhỏ tuyết trắng tiêm tú của nàng, do dự một chút, lấy ra cặp vớ lưới màu đỏ từ trong túi trữ vật, đặt ở trên quần áo trên đất, nói:
- Chờ một lúc nhớ kỹ mặc vớ chân vào, nơi này tất cả đều là mảnh đá sắc bén, đừng để chân bị cắt.
Nói xong, rời khỏi thạch thất, tiến vào đầu thông đạo ở giữa.
Hai bé thỏ trắng vẫn như cũ mỗi bên một con cắn giày của hắn, bị hắn kéo theo rời đi.
Bị kéo trên mặt đất lâu như vậy, da lông hai tiểu gia hỏa vẫn tuyết trắng như cũ.
Lạc Thanh Chu hoài nghi bọn chúng mỗi lúc trời tối sẽ đi trong hồ nước tắm rửa, về phần vì sao không hề rời đi nơi này, đoán chừng là nhát gan.
Trong thạch thất, an tĩnh lại.
Thiếu nữ ngồi ở chỗ đó, ngốc trệ một hồi lâu, mới quay đầu, nhìn về phía quần áo trên đất, cùng cặp vớ lưới nhỏ màu đỏ trên quần áo.
Không gian đổ sụp.
Lạc Thanh Chu mới vừa đi tới gần ra miệng lối ra liền phát hiện phía trước đã không có bất kỳ không gian gì nữa.
Đường phía ngoài lối ra đã bị vô số nham thạch phá hỏng.
Không gian chỗ mộ địa kia đã triệt để đổ sụp.
Đồng thời, cũng có thể có khả năng đã phá hỏng không gian khác thay phiên.
Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, gõ gõ những nham thạch kia, nghĩ nghĩ, lui lại mấy bước, đứng ở gần đó, thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn hướng về đám nham thạch, nhẹ nhàng đi qua, nhưng lại cũng không có xuyên thấu qua.
Giống như mặt đất trước đó mà thần hồn muốn chui vào, đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô hình trở ngại, không tiến lên được nửa phần.
Thần hồn hắn đành phải trở về cơ thể, lại nhìn không gian bị chặn cảm thán một hồi, quay người trở về.
Trở lại thạch thất.
Hạ Thiền đã mặc vào nho bào rộng lớn của hắn, thân thể đơn bạc tinh tế bị bao phủ bên trong nho bào rộng rãi, lộ ra càng thêm yểu điệu duyên dáng, lay động lòng người.
Bất quá chân ngọc tuyết trắng vẫn như cũ lộ ở bên ngoài.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía mặt đất, ngoại trừ váy áo ướt đẫm của nàng ra, cặp tất lưới nhỏ màu đỏ kia vẫn như cũ đặt ở chỗ đó.
Hắn đi qua nhặt lên, nhìn nàng nói:
- Làm sao không mặc vớ vào, sẽ cắt vỡ chân.
Mấy sợi tóc ẩm ướt dính lên trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Thiền, hai con ngươi nàng lạnh lùng nhìn hắn, cũng không trả lời.
Lạc Thanh Chu đến gần nàng, đưa tất lưới nhỏ màu đỏ tới trước mặt của nàng nói:
- Đây là cô gia chuyên môn mua cho ngươi, là mới. Thiền Thiền, ngươi có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không?
Hạ Thiền nghe vậy giật mình, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía vớ lưới trong tay hắn, ngây ngốc một chút, lại nhìn hắn nói:
- Thật, sao?
Lạc Thanh Chu gật đầu, vẻ mặt thành thật nói:
- Đương nhiên là thật. Thiền Thiền, cô gia vừa rồi nói mang ngươi xuống đây chơi, không có lừa ngươi chứ? Cô gia vừa rồi ở trong nước cũng không có thừa cơ khi dễ ngươi chứ? Ngươi không nên hoài nghi cô gia.
Hạ Thiền giật mình, có chút cúi đầu, nhìn về phía tất lưới nhỏ màu đỏ trong tay hắn, trầm mặc.
Lạc Thanh Chu ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, ôm lấy chân nhỏ tiêm tú của nàng nói:
- Đến đây, cô gia giúp ngươi mặc vào.