Thiếu nữ cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, cắn môi một cái, thấp giọng nói:
- Thật, thật xin lỗi...
- Hừ! Nếu xin lỗi là xong, còn muốn nắm đấm làm gì?
Lạc Thanh Chu hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt nàng đỏ bừng thấp thỏm, nhíu mày nói:
- Bồi cô gia tắm rửa, cô gia không truy cứu hành vi khi dễ của ngươi đối với cô gia, như thế nào?
Thiếu nữ cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt đột nhiên nổi lên sương mù.
Lạc Thanh Chu thấy thế, giật nảy mình, cuống quít buông nàng ra nói:
- Đừng khóc đừng khóc, cô gia đùa với ngươi. Thiền Thiền, cô gia thật ra muốn mang ngươi xuống dưới chơi, không phải muốn ngươi bồi cô gia tắm rửa. Cô gia thật không nghĩ muốn khi dễ ngươi, cô gia thề.
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, hai con ngươi lệ quang nhẹ nhàng nhìn hắn, chu chu miệng nhỏ, ủy khuất nói:
- Xấu, bại hoại.
Trong chớp nhoáng này, đối mặt bộ dáng thiếu nữ điềm đạm lệ quang nhẹ nhàng đáng yêu, nghe nàng ủy khuất nói hai chữ ‘Bại hoại’, trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức rung động, lập tức quả quyết, không khỏi lại cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, nói khẽ:
- Thiền Thiền, vậy ngươi tin tưởng tên bại hoại như cô gia không? Nếu như tin tưởng, vậy thì bồi cô gia cùng một chỗ đi xuống dưới, có được hay không?
Tay nhỏ của thiếu nữ bị hắn giữ trong lòng bàn tay hơi run một chút, cúi đầu, lông mi thật dài rung động mấy lần, thấp giọng nói:
- Được.
Trời nắng chang chang.
Cơn gió mang theo một tia khô nóng, ve sầu ồn ào ở trên cây liễu.
Lạc Thanh Chu đi đến bên hồ, nhảy xuống trước.
Thời tiết ngày mùa hè mà nước hồ vẫn như cũ rất ấm áp, bao vây toàn thân, nhẹ nhàng ôn nhu, so với ở trên bờ thì dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn bơi một vòng như con cá ở trong nước, sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu nữ bên bờ nói:
- Ngươi nhìn, không có gì đáng sợ. Người trong nước có thể lơ lửng rất nhẹ nhàng, mau xuống đây đi, cô gia dạy ngươi chơi nước, chơi rất vui.
Hạ Thiền đứng ở bên bờ, nắm chặt kiếm trong tay, nhìn nước hồ tạo nên gợn sóng, trong mắt lộ ra một tia thấp thỏm cùng chần chờ.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không thúc giục, nói khẽ:
- Thiền Thiền, không có chuyện gì, cô gia sẽ bảo vệ ngươi.
Vừa nói xong, hắn đột nhiên mở to hai mắt.
Thiếu nữ bên bờ, đi về phía trước mấy bước, tới gần bên hồ, lập tức cầm kiếm, mặc quần áo, toàn bộ thân thể đột nhiên cứng đờ ngã xuống về phía trước, ‘Phù phù’ một tiếng, đầu vào nước trước, một đầu cắm xuống, toàn bộ thân thể thẳng tắp đâm vào trong nước.
Bọt nước văng khắp nơi, gợn sóng tứ tán.
Trên mặt nước, chỉ còn lại có hai chiếc giày nhỏ nhọn, nhảy thẳng tắp, đang dập dờn bên trong sóng nước, như ẩn như hiện...
Lạc Thanh Chu ngốc trệ một chút, cuống quít bổ nhào qua, chìm vào trong nước.
Đáy nước.
Đầu thiếu nữ hướng xuống phía dưới, cắm vào nước bùn, toàn bộ thân thể thẳng tắp cắm ở nơi đó, toàn thân cứng ngắc kéo căng, con ngươi đen nhánh mở thật to, mờ mịt mà hoảng sợ, không nhúc nhích.
Trong tay của nàng vẫn như cũ nắm thật chặt chuôi kiếm, váy màu xanh nhạt như lá sen nở rộ.
Lạc Thanh Chu nhanh chóng bơi đi, từng chút từng chút bế nàng lên, thay đổi phương hướng, để đầu của nàng lộ ra mặt nước.
- Đồ đần.
Hắn nhịn không được khẽ mắng một câu, giúp nàng rửa ráy sạch sẽ bùn trên đầu, sau đó vỗ vỗ thân thể nàng vẫn như cũ đang cứng ngắc nói:
- Buông lỏng, đừng sợ, toàn thân đều lỏng xuống, chậm rãi hô hấp. Nước nơi này rất cạn, ngươi hoàn toàn có thể tự mình đứng lên.
Nói xong, thử buông lỏng nàng ra.
Ai ngờ vừa buông ra, thân thể nàng cứng ngắc thẳng tắp, lại té ngửa về phía sau.
Lạc Thanh Chu im lặng, đành phải một tay đỡ lấy, lay động thân thể của nàng nói:
- Thiền Thiền, nghe được lời ta nói không?
Hạ Thiền trừng to mắt, ánh mắt đờ đẫn, toàn thân căng cứng, không nhúc nhích, không nói một lời, giống như một búp bê tinh xảo mà hoảng sợ.
- Thiền Thiền...
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhẹ giọng hô:
- Tỉnh, chúng ta lên bờ, không có trong nước.
Ánh mắt Hạ Thiền rốt cục tập trung, mê mang nhìn chằm chằm hắn một hồi, lại cúi đầu xuống, nhìn về phía nước hồ, sau đó thân thể mềm nhũn, lại ngã xuống phía dưới.
Lạc Thanh Chu vội vàng ôm chặt nàng.
Lần này, nàng không còn toàn thân cứng ngắc, mà toàn thân mềm nhũn, ngã xuống trong ngực của hắn, toàn thân trên dưới, cơ hồ không có một tia khí lực.
Bất quá chuôi kiếm thì vẫn như cũ giữ chặt ở trong tay của nàng.
- Tốt rồi, chúng ta không chơi trên nước, cô gia dẫn ngươi đi phía dưới chơi.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, từ bỏ dạy nàng chơi nước, nhắc nhở nàng hít thở sâu một hơi, sau đó ôm nàng, chìm vào đáy nước, nhanh chóng bơi hướng về lối vào trong lòng đất.
Toàn thân Hạ Thiền mềm nhũn bị hắn ôm vào trong ngực, mở to hai mắt, miệng bốc lên bọt nước, theo hắn một đường bơi về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy biểu lộ ngơ ngác ngốc ngốc.