Thân ảnh xanh nhạt nhìn nơi xa, cũng không trả lời.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, bay lên giữa không trung, cưỡi gió mà đi.
Gió đêm ôn nhu.
Chân trời xa xa, đã bắt đầu trắng bệch.
Bên trên mái cong, thân ảnh xanh nhạt có chút cúi đầu, nhìn về phía ngọc thạch trong tay.
Lạc Thanh Chu: 【 Tiểu Nguyệt, thật có lỗi, ta đã tìm thấy nội công tâm pháp cho Võ Sư, không làm phiền ngươi 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, là sư tỷ đưa cho ngươi sao? Vì cái gì ca ca luôn luôn có nàng, lại không cần muội muội? Muội muội chẳng lẽ không có đáng yêu như nàng sao? Muội muội thật đau lòng 】
Lạc Thanh Chu: 【 Tiểu Nguyệt, ngươi rất đáng yêu 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca nói chuyện thật qua loa, vậy ca ca nói, là muội muội nhà ngươi đáng yêu, hay là tỷ tỷ nhà ngươi đáng yêu? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đều đáng yêu. Được rồi tiểu Nguyệt, không nói nữa, ta nên trở về bồi nương tử nhà ta 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, muội muội cũng muốn ngươi bồi! 】
Lạc Thanh Chu không có đáp lại.
Thân ảnh xanh nhạt lại an tĩnh chờ đợi trong chốc lát mới thu hồi ngọc thạch, lập tức như nguyệt quang tán loạn, biến mất bên trong tia sáng lờ mờ.
Thần hồn Lạc Thanh Chu quay về cơ thể, ôm tiểu nha đầu cuộn mình như con mèo nhỏ trong ngực, kẹp lấy chân nhỏ kiều nộn của nàng, bóp chặt ‘Ngọc Phong’ (ngực) hơi đầy đặn của nàng, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Ngủ một giấc đến hừng đông.
Sắp đến buổi trưa, hắn mới tỉnh dậy.
Rửa mặt xong, ăn bữa sáng, sau đó ở trong thư phòng đọc sách luyện chữ.
Tiểu Điệp cùng Thu nhi ở bên ngoài hành lang thêu hoa, không dám lên tiếng, sợ quấy rầy đến hắn.
Buổi chiều.
Lạc Thanh Chu ra cửa, mang theo một chút hoa quả đi đến Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Hắn chuẩn bị đi đầu thông đạo ở giữa dưới đáy hồ nhìn một chút.
Không biết không gian phần mộ lộ đầy vết rách chỗ kia đã sụp đổ, hay là đột nhiên lại biến thành không gian khác.
Tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Hắn vừa muốn đi đến bên hồ, đột nhiên dừng bước, quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Ở phía sau một cây đại thụ cách đó không xa sau lưng, một góc váy màu xanh nhạt khẽ đung đưa bên trong ngày mùa hè gió nóng.
Lạc Thanh Chu buồn cười, mở miệng nói:
- Thiền Thiền, đừng lẩn trốn nữa, cô gia đã thấy ngươi.
Hạ Thiền lại né một hồi, mới từ phía sau đại thụ đi ra, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi theo dõi cô gia, là muốn báo thù cô gia sao? Nếu như thế, tới đi, cô gia không phản kháng, cũng không trốn đi, mặc ngươi khi dễ.
Hạ Thiền đứng tại chỗ, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới đi tới, lập tức ngừng ở trước mặt của hắn, giơ tay lên thanh kiếm trong tay.
Lạc Thanh Chu sững sờ một chút, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc hô.
- Đã sửa xong rồi?
Hắn vội vàng đưa tay tiếp nhận, ‘Bang’ một tiếng, rút thanh kiếm ra.
Đầu tiên đập vào mi mắt là viên bảo thạch màu đỏ sậm kia.
Lưỡi kiếm đứt gãy đã được chữa trị tốt.
Chỗ ngày hôm qua đứt gãy đã không nhìn ra bất kỳ vết tích nào.
Đồng thời, ở trên lưỡi kiếm gần tay cầm, viên bảo thạch màu đỏ sậm không lớn không nhỏ vừa hay được khảm nạm ở bên trong.
Lạc Thanh Chu đưa tay vuốt ve một chút, lại dùng đầu ngón tay dùng sức móc một chút, vậy mà không nhúc nhích tí nào.
Hắn nâng kiếm, đưa lên ánh nắng nhìn một chút.
Ở giữa viên bảo thạch đỏ sậm kia vậy mà sáng lên càng nhiều ánh sáng.
Bảo thạch và chuôi bảo kiếm này vậy mà rất xứng đôi, giống như cả hai vốn chính là trời sinh dung hợp lại cùng nhau.
Lạc Thanh Chu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhìn nàng nói:
- Là Nhị công tử tìm người giúp ngươi chữa trị? Làm sao nhanh như vậy? Bảo thạch này là thế nào bỏ vào?
Hạ Thiền cầm qua thanh kiếm từ trong tay hắn, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, cũng không đáp lời.
Nàng khoe khoang xong liền xoay người, chuẩn bị rời đi.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Thiền Thiền, cô gia dẫn ngươi đi một chỗ chơi rất vui, có muốn đi hay không?
Hạ Thiền dừng bước lại, dừng một chút, lạnh lùng thốt:
- Không đi.
Nói xong cầm bảo kiếm, lạnh như băng rời đi.
- Không đi thì thôi.
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, thấy nàng bước nhanh đi ra cửa tròn, quay người đi tới nơi hẻo lánh bên hồ, bắt đầu cởi quần áo.
Cởi sạch áo ngoài, chỉ còn lại một cái quần cộc.
Vừa thu hồi quần áo, chuẩn bị nhảy vào nước hồ, thần sắc hắn đột nhiên khẽ động, lập tức xoay người, bước nhanh đi đến một chỗ bụi hoa phía sau, duỗi tay ra, từ bên trong lôi ra ra một người.
Hạ Thiền một tay cầm kiếm, một tay bị hắn nắm chặt, bên trên gương mặt xinh đẹp ‘Bá’ dâng lên hai vết đỏ ửng, lập tức cúi đầu xuống, uốn éo vô lực giãy dụa, run giọng nói:
- Thả, thả ta...
Lạc Thanh Chu nắm thật chặt cổ tay của nàng, cố ý nghiêm mặt nói:
- Ngươi đã nhìn thấy thân thể của cô gia, làm sao bây giờ?