Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 730: Thiền Thiền, bồi cô gia tắm rửa (2)




Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng lập tức vui mừng, vội vàng chắp tay nói tạ:

- Vậy thì làm phiền Nguyệt tỷ tỷ, ân tình của Nguyệt tỷ tỷ, tại hạ nhất định ghi nhớ trong lòng.

Thân ảnh xanh nhạt thu lại giấy tuyên, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay cần ta kể chuyện xưa không?

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn phía đêm tối xa xa, thản nhiên nói:

- Tạm thời không cần, một tháng sau đi.

Lạc Thanh Chu giật mình, trong lòng nói thầm: ‘Một tháng sau?’

Một tháng này, hắn vừa hay bề bộn nhiều việc, phải nắm chặt thời gian tu luyện cùng đọc sách, đến lúc đó không chỉ có muốn kiểm tra, còn muốn báo thù, hoàn toàn không thể lãng phí thời gian kể chuyện xưa.

Vị Nguyệt tỷ tỷ này không phải biết chút gì cho nên mới không muốn trì hoãn thời gian của hắn đó chứ?

Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này nàng đột nhiên rất ôn nhu.

Trước kia nàng vẫn luôn rất lãnh đạm, không nguyện ý nói nhiều với hắn một câu nói nhảm, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng không chỉ có chủ động trợ giúp hắn tu luyện tấn cấp, còn rất kiên nhẫn giúp hắn giảng giải tu luyện công pháp, đối với vấn đề hắn nhắc đến, đều rất kiên nhẫn giải đáp.

Tỉ mỉ nghĩ lại, hắn thật có chút hoài nghi.

- Nguyệt tỷ tỷ.

Hắn nhìn về phía thân ảnh bên trên mái cong, nhịn không được hỏi:

- Ngươi có phải biết ta gần đây bề bộn nhiều việc, muốn mau mau đột phá? Cho nên một mực đang giúp ta hay không?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn về nơi xa, trầm mặc một lát, thản nhiên nói:

- Không biết.

Lạc Thanh Chu giật giật bờ môi, muốn nói lại thôi.

Đúng vào lúc này, bảo điệp đưa tin trên người bỗng nhiên lại chấn động một chút.

Hắn lấy ra, cúi đầu nhìn lại.

Tiểu Nguyệt: Ca ca thúi, làm sao không để ý tới muội muội rồi? Có phải đổi ý rồi hay không? Có phải không muốn làm chuyện vì muội muội rồi hay không? Quả nhiên, ca ca đang lừa dối muội muội, muội muội thật đau lòng

Lạc Thanh Chu vội vàng duỗi ra ngón tay, viết: Không có đổi ý. Hảo muội muội, chỉ cần ngươi giúp ca ca lấy nội công tâm pháp để cho Võ Sư tu luyện, ca ca nguyện ý...

Còn chưa viết xong, thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong đột nhiên mở miệng nói:

- Ngày đó « Ngưu Ma Luyện Thể Tâm Pháp », ngươi có sao chép?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nói:

- Đã viết ra.

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, hai con ngươi thanh lãnh nhìn hắn nói:

- Cho ta đi. Ta trở về giúp ngươi sửa chữa một chút, hẳn là có thể tu luyện.

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu đầu tiên sững sờ, sau đó lập tức kích động hỏi lại.

- Nguyệt tỷ tỷ, thật có thể tu luyện?

Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt rơi vào trên ngọc thạch giấu ở bên trong huỳnh quang, trầm mặc một chút, nói:

- Có thể.

Lạc Thanh Chu lại không hoài nghi, lập tức thu hồi bảo điệp đưa tin, đem tờ giấy tuyên sao chép « Ngưu Ma Luyện Thể Tâm Pháp » ra, thần niệm khẽ động, đưa tới.

Thân ảnh xanh nhạt tiếp trong tay, cúi đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:

- Đêm mai hẳn là được rồi. Nếu như ngươi tín nhiệm ta, ta có thể đem những địa phương chỗ huyệt khiếu nội tạng kinh mạch các loại mà nội lực cần đi qua, giúp ngươi sửa chữa toàn bộ mọi thứ thành quỹ tích thích hợp cho nhân loại.

Ngừng một chút, nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, lại nói tiếp:

- Đương nhiên, cũng sẽ có nguy hiểm. Nếu như thể chất của ngươi không chịu nổi, rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí kinh mạch đều phế. Hoặc là… tử vong.

Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng lại, nhưng không có bất kỳ do dự nào, lập tức khom người cúi đầu, mặt mũi tràn đầy quyết tuyệt nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta đương nhiên tín nhiệm ngươi. Vô luận như thế nào, ta đều nguyện ý thử một lần. Cho dù xảy ra chuyện, ta cũng tuyệt đối sẽ không trách móc Nguyệt tỷ tỷ.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn chằm chằm hắn một lát, thản nhiên nói:

- Được.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lại hưng phấn, lại cảm kích, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có cần ta làm chuyện gì không? Trong khoảng thời gian này vẫn luôn là ngươi giúp ta, ta cũng không có kể cố sự, trong lòng có chút băn khoăn.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Hảo hảo còn sống, về sau tiếp tục kể chuyện xưa cho ta.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nàng.

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, lần nữa nhìn về phía đêm tối xa xa, nói:

- Nên trở về với nương tử nhà ngươi đi.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh nàng mông lung mà trắng noãn, đột nhiên lấy dũng khí nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta có thể xóa bỏ vầng sáng, gặp mặt một lần không? Hoặc là, nhục thân gặp nhau?

Ngừng một chút, lại giải thích:

- Nguyệt tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn chân chính nhận thức Nguyệt tỷ tỷ một chút, cũng không có ý nghĩ xấu khác.

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên đáp:

- Không cần.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, không dám nói thêm nữa, chắp tay nói:

- Vậy tại hạ cáo từ.