Trong hoa viên lâm vào yên tĩnh.
Không có người lại nói tiếp.
Tần Khiêm Gia vuốt ve kiếm gãy trong tay, lại run lên một hồi, mới nói:
- Được rồi, ta giúp ngươi tu bổ lại.
Lúc này, Bách Linh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía chỗ cửa tròn, nói:
- Tiểu thư, cô gia tới.
Không bao lâu, tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa.
Lạc Thanh Chu đi vào cửa tròn, gặp ba người đều ở đó, lại thấy trong tay Bách Linh đang cầm hai đoạn kiếm gãy, nhíu mày trầm tư, mà Hạ Thiền quay mặt đi nhìn nơi khác, bên trên lông mi cong cong tựa hồ còn mang theo nước mắt óng ánh.
Hắn đi tới, chủ động nhận tội:
- Đại tiểu thư, là ta làm gãy kiếm của Hạ Thiền cô nương, rất xin lỗi. Chuôi kiếm này cần bao nhiêu tiền? Ta bồi nàng.
Bách Linh nghe xong, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
- Cô gia, là ngươi làm? Ngươi làm sao làm? Kiếm của Thiền Thiền thế nhưng là rất rắn chắc.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Ta nơi đó có một cây gỗ, cũng rất cứng, ta để Thiền Thiền thử một chút, không nghĩ tới liền...
- Bổng tử* gì?
*Bổng: cây gậy ngắn. Tử: nam tử/nhỏ
Mặt mũi Bách Linh tràn đầy hiếu kì.
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, nhìn về phía Tần đại tiểu thư bên trong đình, lần nữa chắp tay nói:
- Đại tiểu thư, là lỗi của ta, ta biết được chuôi kiếm này rất quan trọng đối với Hạ Thiền cô nương. Ta muốn hỏi một chút, ta có thể giúp nàng mua lại một thanh kiếm không?
Thật ra lời này, cũng là nói với Hạ Thiền.
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ngươi hỏi nàng đi.
Lạc Thanh Chu lúc này mới nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
Hạ Thiền vẫn nhìn đi nơi khác, cắn cắn môi phấn, thấp giọng mở miệng:
- Không cần.
Bách Linh đột nhiên lại xen vào.
- Cô gia, tất cả mọi người là người một nhà, mà ngươi cũng không phải cố ý, Thiền Thiền sẽ không trách ngươi. Bất quá, cô gia có thể đền bù một chút cho Thiền Thiền nha.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, hỏi lại.
- Đền bù cái gì?
Bách Linh nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên sáng mắt lên, nói:
- Cô gia, ngươi nơi đó không phải có một viên bảo thạch rất đẹp sao? Có thể đưa cho Thiền Thiền, xem như chịu nhận lỗi, Thiền Thiền nhất định sẽ không tức giận cô gia.
Lạc Thanh Chu ngơ ngác một chút, nhìn nàng một cái, cũng không do dự, lấy ra viên bảo thạch màu đỏ sậm từ trong ngực.
Dưới ánh trăng, chỗ trung tâm bảo thạch đang lóe ra một tia sáng.
Hắn đưa bảo thạch tới trước mặt Hạ Thiền, nói:
- Thiền Thiền, cho ngươi.
Hạ Thiền vẫn không quay đầu, đang muốn từ chối, Tần đại tiểu thư đột nhiên mở miệng nói:
- Cầm đi.
Hạ Thiền giật mình, nhìn nàng một cái, lập tức quay đầu lại, nhìn về phía bảo thạch màu đỏ sậm.
Nàng đưa tay đón lấy, đặt ở lòng bàn tay, kinh ngạc nhìn.
Lạc Thanh Chu lúng túng nói:
- Cái kia, nếu không chúng ta hôm nào đi ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi mua lại một thanh kiếm.
Hạ Thiền không có trả lời.
Bách Linh lại mở miệng nói:
- Cô gia, Thiền Thiền nói không cần, coi như cô gia mua, Thiền Thiền cũng sẽ không cần. Mà thanh kiếm này của Thiền Thiền thật ra có thể tu bổ. Ngày mai ta đi tìm Nhị công tử, Nhị công tử nhận biết sư phó rèn kiếm, hẳn có thể giúp một tay tu bổ lại.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thật?
Bách Linh gật đầu nói:
- Ừm.
Lập tức lại ‘Hừ’ nói:
- Người ta cũng sẽ không thích gạt người giống như cô gia.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thiếu nữ trong đình, không dám đợi lâu, chắp tay cáo từ, sau đó nói:
- Bách Linh, đưa tiễn cô gia.
Bách Linh sửng sốt một chút, cuống quít chạy đến đằng sau Hạ Thiền trốn đi, thò đầu ra lắc đầu:
- Không muốn, mới không muốn...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, bước nhanh rời đi.
Đợi hắn rời đi.
Trong hoa viên an tĩnh một hồi, Bách Linh đột nhiên hỏi:
- Tiểu thư, ngươi cũng đã nhìn ra, khối bảo thạch này không thích hợp, thật sao?
Tần Khiêm Gia vươn tay, cầm qua viên bảo thạch kia từ trong tay Hạ Thiền, đặt ở dưới ánh trăng nhìn kỹ một lát, nói:
- Ta gặp qua trong một bản cổ thư, đây cũng là viên phù văn cổ xưa, chuyên môn khảm nạm bên trên vũ khí.
Ánh mắt Bách Linh sáng lên, nói:
- Khó trách tiểu thư muốn để Thiền Thiền cầm, loại vật này coi như đặt ở chỗ cô gia, cũng không có tác dụng gì.
Tần Khiêm Gia đứng người lên, đi ra đình nghỉ mát, nói:
- Mang thanh kiếm tới đi, ban đêm ta còn có việc.
- Được.
Bách Linh lập tức cầm hai đoạn kiếm gãy đi theo, lại quay đầu lại nói:
- Thiền Thiền, mau tới đây, lần này ngươi rốt cục có thể cùng cô gia quang minh chính đại hòa làm một thể rồi, à, ta nói là vật liệu.
Hạ Thiền nắm chặt chuôi kiếm, đi theo.
Trong hậu hoa viên, rất nhanh lại khôi phục yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương Uyển, ăn cơm, lại ngâm dược thủy, sau đó gọi Tiểu Điệp tiến vào thư phòng mài mực.