Hắn chuẩn bị sao chép hết lên giấy những văn tự yêu tộc còn lại trong đầu, đêm nay nhờ vị Nguyệt tỷ tỷ kia xem dùm, như thế thì sẽ thuận tiện hơn nhiều việc để hắn viết từng chữ từng chữ lên trên khăn tay.
Trước đó chỉ viết ra một nửa văn tự Yêu tộc, được Nguyệt tỷ tỷ phiên dịch, là ba bản thiên công pháp Yêu tộc.
Một cái là nội công tâm pháp, một cái là Ngưu Ma Thần Công, một cái là tráng dương công.
Hắn bây giờ có thể tu luyện cũng chỉ có Ngưu Ma Thần Công.
Không biết bên trong văn tự tiếp theo là ghi lại cái gì.
Đêm nay còn muốn hỏi một chút chuyện nội công tâm pháp cho Võ Sư.
Vạn nhất không được, hắn cũng chỉ có thể thử một chút nội công tâm pháp Yêu tộc ngày đó.
Tháng bảy ban đêm, phi thường khô nóng.
Ngay cả gió đêm thổi tới từ ngoài cửa sổ đều mang một cỗ nhiệt khí.
Tiểu Điệp khoác một thân lụa mỏng xanh biếc thật mỏng, đứng ở bên cạnh cúi đầu mài mực, không bao lâu đổ mồ hôi dòng dòng.
Nàng thấy công tử viết chăm chú, trong lòng tràn đầy đau lòng, một tay mài mực, một tay cầm lên quạt tròn có thêu một đóa mẫu đơn nhỏ, nhẹ nhàng quạt gió giúp công tử, muốn cho công tử mát mẻ một chút.
Chính nàng lại nóng đến khó chịu.
Lạc Thanh Chu múa bút như rồng, rất nhanh đều sao chép hết tất cả văn tự còn lại trên giấy.
Vừa cẩn thận nhìn một lần mới buông bút xuống.
Làm khô mực nước, cất kỹ giấy tuyên, hắn lại lấy ra một tờ giấy tuyên trống không.
Hắn quyết định sao chép luôn nội công tâm pháp Yêu tộc, như vậy mới thuận tiện so sánh cùng với từng cái huyệt khiếu của cơ thể của con người, nếu như có chỗ không hiểu, còn có thể đi hỏi Nguyệt tỷ tỷ một chút.
Một lần nữa nâng bút, chấm chấm mực, đang muốn tiếp tục viết, đột nhiên nhìn thấy một giọt mồ hôi nhỏ xuống bàn.
Hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lại, tiểu nha đầu đã nóng đến đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, thế nhưng trong tay còn đang đong đưa quạt nhỏ, giúp hắn quạt gió.
Lạc Thanh Chu lập tức đau lòng, vội vàng để bút xuống nói:
- Tiểu Điệp, đừng quạt cho ta, công tử không sợ nóng, quạt cho chính ngươi đi. Đi gọi Thu nhi tiến đây, các ngươi đổi một chút, để nàng đến mài mực một lát.
Tiểu Điệp lau lau mồ hôi trên trán, nói khẽ:
- Công tử, không có sao, nô tỳ còn có thể kiên trì. Thu nhi tỷ tỷ đi ra ngoài rồi, chờ một lúc mới có thể trở về.
Lạc Thanh Chu đưa tay cầm cây quạt vẫn còn đung đưa quạt cho mình trong tay nàng, nói:
- Được rồi, đừng quạt nữa, ngươi nghỉ một lát. Còn có áo ngoài ngươi đang mặc này, có thể cởi xuống, trong nhà, không có người khác, mặc một cái yếm nhỏ là được rồi.
Tiểu Điệp đỏ mặt, ngượng ngập nói:
- Mới không muốn đây.
Mặc dù sớm đã ngủ cùng công tử, nhưng đều là thời điểm ban đêm tắt đèn, hiện tại ánh đèn sáng như thế, nàng đương nhiên thẹn thùng.
Lạc Thanh Chu thấy nàng thẹn thùng đáng yêu, lại ôn nhu quan tâm, lại thấy nàng nóng thành bộ dáng như vậy, trong lòng tràn đầy thương tiếc, cầm cổ tay của nàng, kéo nàng vào trong ngực, để nàng ngồi ở bên trên hai chân của mình, cưỡng ép cởi xuống váy lụa mỏng nàng choàng ở phía ngoài.
Tiểu Điệp ở trong ngực hắn nhăn nhó:
- Công tử, đừng…
- Đừng nhúc nhích, công tử cũng không phải chưa nhìn thấy.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, giúp nàng cởi sạch váy áo, lại lấy qua cây quạt trong tay nàng, một tay nắm cả eo nhỏ của nàng, một tay giúp nàng quạt mát.
Tiểu Điệp vừa thẹn thùng, vừa cảm động:
- Công tử, nô tỳ... Nô tỳ...
Thu nhi mang theo đèn lồng đi đến chỗ tiểu Đào nơi đó lấy một vài vật liệu dùng để thêu thùa.
Vừa đi vào đình viện, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ thư phòng nửa đậy nửa mở.
Nàng đứng ở trong viện sững sờ một chút, lập tức xoay người, thả nhẹ bước chân rời đi.
Lúc rạng sáng.
Thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, rời đi Tần phủ.
Lúc đi vào Uyên Ương lâu, bên trên mái cong cũng không có bóng người, Nguyệt tỷ tỷ không biết còn không có đến, hay đêm nay có việc.
Hắn bay xuống nóc nhà, đành phải tắm rửa ánh trăng, ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
- Uỵch!
Dưới mái hiên, có bóng đen bay ra.
Mấy con dơi xuyên tới xuyên lui ở trong trời đêm, đuổi theo côn trùng dưới ánh trăng.
Lại chờ đợi nửa canh giờ.
Đạo thân ảnh xanh nhạt rốt cục khoan thai mà tới.
Lạc Thanh Chu vội vàng đứng lên, ân cần chào hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ.
Thân ảnh xanh nhạt rơi vào bên trên mái cong, nhìn hắn vài lần, chủ động nói:
- Đêm nay có một số việc, cho nên mới chậm.
Âm thanh vẫn thanh lãnh như cũ nhưng lại khiến Lạc Thanh Chu có chút thụ sủng nhược kinh.
Trước kia dù nàng để hắn ở chỗ này chờ thêm cả đêm không công cũng tuyệt đối không chủ động mở miệng giải thích.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Không sao đâu, ta cũng vừa tới không lâu.