Là bằng hữu một mực bồi tiếp nàng, là thân nhân một mực cho nàng cảm giác an toàn, cũng là vật liệu quý báu nhất nàng không rời không bỏ.
Nhưng bây giờ, nó lại gãy mất, bị hắn không biết từ nơi nào lấy ra cây gậy vừa đen lại xấu đánh gãy...
Nhìn con ngươi thiếu nữ lập lòe lệ quang cùng miệng nhỏ dẹp xuống đầy ủy khuất, hắn đau lòng...
- Thiền Thiền... Ta sai rồi...
Hắn lần nữa nói xin lỗi, ngay cả mình cũng cảm thấy bất lực.
Hắn vứt xuống cây gậy trong tay, đi tới, không dám đối mặt con ngươi mang theo lệ quang óng ánh của nàng, cúi người, nhặt lên lưỡi kiếm bị cắt đứt trên mặt đất kia, vuốt ve một chút, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Hắn vội vàng để lại đoạn kiếm gãy trên mặt đất, lập tức lấy ra chuôi kim hoàng kiếm mà Trưởng công chúa đưa cho hắn từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt của nàng, nói:
- Thiền Thiền, chuôi kiếm này cho ngươi. Ngươi đừng khóc, đừng trách cô gia, có được hay không?
Kim hoàng kiếm Trưởng công chúa tặng, đại biểu cho quyền lực vô thượng cùng vinh quang.
Nhưng đối với hắn, ngay cả một giọt nước mắt của thiếu nữ trước mắt này thì nó cũng không sánh nổi.
Hắn không quan tâm những vật này.
Hắn quan tâm là người sống sờ sờ, là nữ hài đã từng cùng mình kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử, giao tất cả tín nhiệm cho hắn.
Hạ Thiền không có đón kiếm trong tay hắn, cúi người, nhặt kiếm gãy trên đất lên, dùng ống tay áo lau lau nước mắt trong mắt, đi ra khỏi phòng.
Lạc Thanh Chu bưng kiếm, cứng người tại chỗ, muốn mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Tiếng bước chân ra cửa, biến mất trong đình viện.
Hắn đứng sững sờ tại chỗ một lát, thở dài một hơi, thu hồi kiếm trong tay.
Hắn nhìn về cây gậy gỗ trên đất, đang lúc sững sờ, phía trước cửa sổ đột nhiên truyền đến một giọng nói thật nhỏ:
- Không trách ngươi...
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, thân ảnh đơn bạc mà nhỏ yếu kia đã cầm kiếm gãy đi vào đình viện, rất nhanh ra cửa, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn lại sững sờ một lát, thở dài một hơi, đi qua, cầm lên gậy gỗ đen nhánh, nhìn kỹ một chút.
Bên trên gậy gỗ vẫn không có lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Gậy gỗ là gậy gỗ rất tốt, nhưng hắn lại không phải người tốt.
Thiền Thiền nói rất đúng, hắn chính là người xấu, luôn luôn chọc nàng tức giận.
Lần này hay rồi, hôm nay còn chọc cho nàng khóc, nên như thế nào thu thập cục diện này đây?
Lại ở trong thư phòng nghĩ một hồi.
Hắn quyết định đi Linh Thiền Nguyệt cung chịu đòn nhận tội.
Nếu hắn không đi, cam đoan chờ một lúc Bách Linh nha đầu kia sẽ muốn đùng đùng chạy đến chất vấn hắn.
Hắn thật không có biện pháp đền bù.
Không biết đi ra bên ngoài có thể mua được chuôi bảo kiếm này hay không.
Hắn nơi này còn có mười vạn kim tệ, còn có một viên yêu đan, không biết có đủ hay không.
Một đường suy nghĩ.
Rất nhanh đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Màn đêm buông xuống.
Một vòng trăng bạc thăng lên giữa trời.
Hậu hoa viên, trong lương đình.
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đưa mắt nhìn hoa sen trong hồ nước ngoài đình, đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra thần sắc hoảng hốt.
Bách Linh một bộ phấn váy dựa vào lan can, đứng ở bên cạnh, đang cúi đầu đếm cánh hoa trong tay, miệng nhỏ giọng thầm thì, tựa hồ cũng đang nói gì đó.
Hạ Thiền đột nhiên từ cửa tròn đi đến.
Bách Linh nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, lập tức sững sờ, lập tức nhìn về phía lưỡi kiếm trong tay của nàng, sắc mặt đột biến:
- Thiền Thiền, kiếm của ngươi...
Hạ Thiền đi vào đình nghỉ mát, đứng ở bên cạnh thân ảnh tuyết trắng kia, ủy khuất mà đưa tới kiếm gãy trong tay.
Tần Khiêm Gia lấy lại tinh thần, nhìn về phía kiếm gãy trong tay nàng.
Bách Linh ở bên cạnh hiếu kì hỏi:
- Thiền Thiền, làm sao lại gãy đoạn? Chuôi kiếm này thế nhưng là tiểu thư tự mình luyện chế, bên trong còn tăng thêm rất nhiều vật liệu thật tốt.
Hạ Thiền chu chu miệng nhỏ, không nói gì.
Tần Khiêm Gia giơ tay lên, tiếp nhận hai đoạn kiếm gãy vào trong tay, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ đứt gãy, thần sắc bỗng nhúc nhích.
Bách Linh nhìn thoáng qua nàng, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Tiểu thư, còn có thể chữa trị không?
Hạ Thiền cắn môi phấn, tay nhỏ nắm chặt chuôi kiếm.
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Luyện chế cho ngươi một thanh mới, có thể chứ?
Trong mắt Hạ Thiền lập tức tràn ngập hơi nước.
Bách Linh nhìn nàng một cái, không dám lại nói tiếp.
Tần Khiêm Gia nhìn kiếm gãy trong tay, trầm ngâm một lát, nói:
- Có thể chữa trị, bất quá không có sắc bén như trước đó, mà dễ bị gãy lần nữa.
Dừng một chút, nàng lại lẩm bẩm:
- Đồ có vết rách, cho dù chữa trị tốt, chỗ vết rách kia, thật ra vẫn còn. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng đến thời điểm nếu nó muốn gãy, vẫn như cũ sẽ gãy từ nơi đó.