Trời chiều ánh vào chân trời, bầu trời một mảnh đỏ chót.
Hai người trở lại trong phủ, một trước một sau tiến vào Mai Hương Uyển.
Thu nhi và Tiểu Điệp đang lau bụi trên hành lang gặp hắn trở về, vừa muốn nói chuyện, lại ngậm miệng, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh phía sau hắn.
Thu nhi lập tức buông xuống khăn lau, bưng lên cái chậu, nói với Tiểu Điệp một tiếng, sau đó nói:
- Cô gia, nô tỳ và Tiểu Điệp đi tiểu Đào tỷ tỷ nơi đó, tối nay trở lại.
Tiểu Điệp vội vàng chạy vào phòng bếp, nhìn đồ ăn một chút, sau đó chạy đến nói:
- Công tử, đồ ăn đều còn nóng, người và Hạ Thiền tỷ tỷ có thể cùng một chỗ ăn với nhau.
Nói xong, hai tiểu nha đầu lập tức thu thập xong đồ vật ra cửa.
Nhìn cửa sân đóng lại, Lạc Thanh Chu quay đầu nói:
- Thiền Thiền, ngươi nhìn, tất cả mọi người sợ ngươi. Nhìn thấy ngươi đến đều chạy trốn, sợ ngươi dùng kiếm đâm các nàng. Ngươi về sau có thể bảo trì mỉm cười, đừng bày ra khuôn mặt hung ác hay không?
Hạ Thiền cầm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nhìn hắn:
- Ta, chỉ đâm, người xấu.
Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:
- Vậy ngươi cảm thấy cô gia là người xấu?
Hạ Thiền lạnh lùng thốt:
- Đúng.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lập tức yếu ớt:
- Thiền Thiền, cô gia xấu ở chỗ nào? Nói chuyện phải bằng lương tâm. Lúc trước ngươi rơi xuống nước, có phải cô gia phấn đấu quên mình nhảy đi xuống cứu ngươi hay không? Trong đêm tối gió sét đan xen ngươi lạc đường, có phải cô gia hay không...
Hạ Thiền không tiếp tục nghe hắn lặp lại mấy lời nhàm chán, trực tiếp đi lên bậc thang, tiến vào trong phòng.
Lạc Thanh Chu dừng lại, cũng đi vào theo.
Hạ Thiền đi đến cửa thư phòng, vừa muốn xoay người cởi giày, Lạc Thanh Chu lập tức đi lên ngồi xuống nói:
- Thiền Thiền, cô gia giúp ngươi cởi.
Nói rồi ôm lấy chân của nàng, giúp nàng nhẹ nhàng cởi giày ra, thừa cơ sờ soạng một chút chân nhỏ tiêm tú mặc vớ lưới tuyết trắng của nàng.
Hạ Thiền nhíu lại hai con ngươi, cầm nắm đấm.
Lạc Thanh Chu vội vàng giúp nàng cởi bỏ một cái khác, đứng lên nói:
- Thiền Thiền, chờ một lúc cô gia có thứ này muốn cho ngươi xem một chút, mau vào đi.
Nói rồi giúp nàng đẩy cửa phòng ra.
Hạ Thiền lạnh lùng nhìn hắn một chút, đi vào gian phòng.
Lạc Thanh Chu âm thầm vuốt mồ hôi, cởi giày ra, đi vào, khép cửa phòng lại.
Hạ Thiền đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Hương hoa trong viện xông vào mũi.
Ráng chiều phía chân trời giống như gấm, bày ra sự mỹ lệ sau cùng của hoàng hôn trước khi đêm tối đến.
Lạc Thanh Chu lấy ra gậy gỗ đen nhánh từ trong túi trữ vật, ‘Bá’ huy vũ một chút, về phía nàng phía sau lưng nói:
- Thiền Thiền, đến xem cây gậy này, lại đen vừa cứng.
Hạ Thiền đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn lên ráng chiều trên trời, trong lúc nhất thời, tựa hồ thất thần, cũng không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu đến gần một bước, giơ cây gậy lên nói:
- Thiền Thiền, cô gia muốn đâm ngươi từ phía sau.
Nói rồi mà gặp nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, đưa về đằng trước, nhẹ nhàng chọc lấy eo thon của nàng, chỗ mà mái tóc rủ xuống.
Hạ Thiền lúc này mới lấy lại tinh thần, xoay người nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu lung lay gậy gỗ đen nhánh trong tay nói:
- Thiền Thiền, cây gậy gỗ này lúc dùng sức vung đánh, phía trước sẽ biến lớn, nhìn giống như cây gỗ phổ thông chế tác thành, nhưng hiển nhiên không phải, lúc dùng sức đập đá cũng sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
- Ngươi rút ra bảo kiếm thử một chút, nhìn phải chăng có thể chặt đứt nó.
Hạ Thiền cúi đầu nhìn thoáng qua, ‘Bang’ rút ra bảo kiếm trong tay.
Không đợi Lạc Thanh Chu kịp phản ứng, chuôi kiếm này đã rơi vào bên trên gậy gỗ của hắn, ‘Tranh’ một tiếng, tia lửa văng khắp nơi.
- Cạch!
Âm thanh bẻ gãy vang lên.
Một đoạn vật liệu bị gãy rơi vào trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu cứng người một chút, tưởng rằng gậy gỗ trong tay mình bị chặt đứt, đang lúc sững sờ, đột nhiên phát hiện không đúng, nhìn kỹ, rơi xuống trên mặt đất lại là một nửa bảo kiếm.
Hắn giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Thiếu nữ ngơ ngác đứng phía trước cửa sổ, bảo kiếm trong tay chỉ còn lại có một nửa...
Lạc Thanh Chu: - ...
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Bên trong nắm tay Hạ Thiền còn lại một nửa bảo kiếm, ngốc trệ một lúc lâu, vành mắt bắt đầu dần dần phiếm hồng.
Trong mắt nàng bắt đầu lóe ra lệ quang, miệng nhỏ có chút bẹp, sau đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
- Ta... Thật xin lỗi...
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật, chân tay luống cuống.
Hắn đương nhiên biết rõ, chuôi kiếm này đối với nữ tử này mà nói có ý nghĩa như thế nào.
Hắn quen biết nàng lâu như vậy, rất ít khi gặp chuôi kiếm này rời khỏi trong tay nàng, ngay cả lúc nàng ngủ cũng sẽ ở trong chăn cầm chuôi kiếm.
Chuôi kiếm này đối với nàng mà nói, tuyệt không vẻn vẹn chỉ là một thanh kiếm băng lãnh.