Nếu như thực sự không được, hắn sẽ sao chép ra nội công tâm pháp Yêu tộc ngày đó ghi nhớ để vị Nguyệt tỷ tỷ kia hỗ trợ phiên dịch giải thích, hắn thử một lần.
Hắn đã có thể tu luyện Ngưu Ma Thần Công của Yêu tộc, như vậy có lẽ cũng có khả năng tu luyện nội công tâm pháp.
Bất quá vấn đề huyệt khiếu và hướng đi của khí lưu các loại vấn đề đều cần cẩn thận dò tìm.
Không biết vị Nguyệt tỷ tỷ kia biết hay không?
Lấy lý giải thấu triệt của đối phương về Ngưu Ma Thần Công, đoán chừng đối phương hẳn là sẽ hiểu.
Hắn quyết định đêm nay đi thử một lần.
Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước Tụ Bảo các.
Lạc Thanh Chu lại đi vào hao tốn năm vạn kim tệ mua dược thủy dùng cho Võ Sư, quyết định trở về bế quan tu luyện thật tốt.
Chỉ có thời gian một tháng, hắn nhất định phải dùng hết một tia tiềm năng cuối cùng, bắt lấy mỗi một phần thời gian tu luyện quý giá.
Nếu như không thể thành công đột phá đến Võ Sư trung kỳ, như vậy thù này, chỉ sợ lại phải đợi rất lâu nữa.
Một khi đối phương đi kinh đô, tiến vào Long Hổ học viện, cơ hội sẽ càng thêm mong manh.
Cho nên vô luận như thế nào, hắn đều nhất định phải thành công.
Một đường suy nghĩ đủ chuyện.
Vừa tiến hẻm nhỏ, chuẩn bị giật xuống mặt nạ thay quần áo, hắn đột nhiên nhìn thấy dưới góc tường trước mặt có một thân ảnh vô thanh vô tức đứng đấy.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Ve sầu vẫn ồn ào trên các cây ngô đồng ven đường.
Người đi đường qua lại mồ hôi đầm đìa.
Trong không khí vẫn như cũ tràn đầy khí tức khô nóng.
Gió đêm mang theo một chút hơi lạnh thổi vào từ cửa ngõ, dưới góc tường, thiếu nữ với mái tóc đen nhánh, cùng váy áo màu xanh nhạt.
Thiếu nữ ôm kiếm, lạnh mặt, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.
Nàng nhìn vách tường đối diện, không nhúc nhích.
Đối với tiếng bước chân hắn đi đến chỗ gần, không biết không có phát giác hay là cố ý giả bộ như không nghe thấy.
Lạc Thanh Chu đứng ở trước mặt của nàng, nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ mà băng lãnh kia của nàng một hồi, đột nhiên nói:
- Vị cô nương này, muốn hỏi thăm ngươi một người.
Lông mi thiếu nữ đen nhánh run rẩy, ánh mắt lạnh lùng như cũ mà nhìn đối diện, không có để ý hắn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nghe nói Tần phủ có tiểu cô nương, đặc biệt đáng yêu, mà là cao thủ sử dụng kiếm. Còn nghe nói, nàng còn có một cô gia đặc biệt suất khi, đặc biệt có tài hoa. Ngươi biết bọn hắn tên gọi là gì không?
Thiếu nữ rốt cục nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu đối mặt với hai mắt nàng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- Cô nương, ngươi thật đáng yêu, ta cảm thấy còn đáng yêu hơn cả tiểu cô nương Tần phủ kia nhiều. Có phải ngươi cũng có một cô gia càng đẹp mắt, càng có tài hoa hay không?
Hai con ngươi thiếu nữ băng lãnh, giơ tay lên.
Lạc Thanh Chu vô ý thức che mắt.
Một tia lạnh buốt rơi vào trên gương mặt.
Ngón tay thiếu nữ mảnh khảnh nhẹ nhàng bóp gương mặt của hắn, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.
Lạc Thanh Chu thả tay xuống, nhìn nàng một chút, đưa tay lấy xuống mặt nạ trên mặt, sờ sờ mặt, nói:
- Quả nhiên, ngươi cũng có một cô gia đẹp mắt.
Nói xong, bỏ đi trang phục màu đen trên người, mặc vào nho bào rộng rãi, lắc mình biến hoá, biến thành một mỹ thiếu niên ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng.
- Thiền Thiền, thấy cô gia được không?
Lạc Thanh Chu hỏi.
Hạ Thiền không nói gì, ánh mắt nhìn về phía mu bàn tay của hắn.
Lạc Thanh Chu giơ tay lên, vuốt ve vết nứt trên nắm tay nói:
- Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi, hai ngày nữa liền tốt.
Hạ Thiền nhìn chằm chằm những vết thương kia, lại trầm mặc trong chốc lát, mới lên tiếng nói:
- Cần, ta hỗ trợ, sao?
Lạc Thanh Chu vừa muốn nói không cần, đột nhiên lại gật đầu nói:
- Cần. Thiền Thiền, chờ một lúc trở về ngươi giúp ta bôi chút thuốc, sau đó lại giúp ta mài mực, có được hay không?
Hạ Thiền ngẩng đầu nhìn hắn, trong con ngươi đen nhánh thanh tịnh tràn đầy băng lãnh:
- Ta, nói là, giết người.
Lạc Thanh Chu đối mặt với hai mắt của nàng, trầm mặc một lát, nói khẽ:
- Không cần. Thiền Thiền, có ít người, ta cần tự mình động thủ, những người kia quá bẩn, sẽ ô uế tay nhỏ của ngươi.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, con ngươi đen nhánh thanh tịnh kinh ngạc nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, không sợ bẩn....
Có gió thổi tới từ cửa ngõ.
Tóc xanh chỗ thái dương thiếu nữ bay lên, lông mi có chút rung động, khí tức thanh thuần mà hương thơm tràn ngập trong không khí.
Thân thể đơn bạc, bộ dáng xinh đẹp, giống như đóa hoa vừa nở, ngây ngô mà động lòng người.
Trong lòng Lạc Thanh Chu không khỏi dâng lên một cỗ thương tiếc, giơ tay lên, muôn ôm nàng một chút, chần chờ một chút, lại để tay xuống dưới, nói:
- Đi thôi, về nhà. Nếu mà không sợ bẩn liền giúp cô gia mài mực đi.