Cùng lúc đó.
Bên trên mái cong Uyên Ương lâu.
Thân ảnh xanh nhạt đang tắm rửa ánh trăng trắng noãn, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trên ngọc thạch trong tay rõ ràng xuất hiện một nhóm một nhóm chữ nhỏ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh cách đó không xa hối hả bay tới từ trong đêm tối, chậm rãi thu hồi ngọc thạch trong tay, trên dung nhan tuyệt mỹ vẫn thanh lãnh như tuyết.
May mắn còn ở đây.
Lạc Thanh Chu nhìn thấy thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong, lập tức bay đi, rất ân cần hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, kém chút quên đi, đã thật lâu cũng không có kể cho ngươi nghe chuyện xưa, đêm nay muốn nghe không?
Thân ảnh xanh nhạt mang theo thần sắc thanh lãnh nhìn qua đêm tối xa xa, cũng không đáp lại.
Lạc Thanh Chu bay đến nóc nhà, lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta không sao, còn có thể kiên trì. Nguyệt tỷ tỷ muốn nghe cố sự, hay là nghe kinh sách?
Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, chỉ đành phải nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta có chuyện, muốn xin ngươi giúp một tay.
Thân ảnh xanh nhạt rốt cục mở miệng, ngữ khí thản nhiên nói:
- Ta đã giúp ngươi tu luyện, hai chúng ta có qua có lại, ta cũng không lại thua thiệt ngươi cái gì.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, chính là hỗ trợ giữa bạn bè. Ta muốn nhờ Nguyệt tỷ tỷ giúp ta nhận mấy chữ, không phải muốn bảo vật gì của Nguyệt tỷ tỷ.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, thản nhiên nói:
- Chúng ta cũng không phải bằng hữu.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn nàng nói:
- Vậy chúng ta là quan hệ thế nào?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, phát ra âm thanh thanh lãnh:
- Người xa lạ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nàng.
Trầm mặc thật lâu, hắn mới chắp tay cúi đầu nói:
- Đa tạ Nguyệt tiền bối giải hoặc, vậy tại hạ không quấy rầy tiền bối tu luyện.
Nói xong, hắn không có dừng lại thêm, bay lên giữa không trung, đón gió mà đi.
Được rồi, lại nghĩ biện pháp khác đi.
Hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, nhịn một chút, vẫn nhịn không được, gửi cái tin tỏ vẻ bực mình:
【 Tiểu Nguyệt, sư tỷ của ngươi thật vô tình. Ta vừa rồi tìm nàng hỗ trợ, nàng trực tiếp từ chối, nàng còn nói ta và với nàng chỉ là quan hệ người xa lạ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ngươi nói có quá phận hay không? Ta vừa rồi đứng ở sau lưng của nàng, nghe được câu này, hận không thể tung một cước đá vào trên mông nàng, đem nàng đạp bay ra ngoài 】
Một lát sau.
Tin tức trả lời lại.
Tiểu Nguyệt: 【 Ha ha, ca ca đừng nóng giận, nàng là như thế, ca ca về sau không cần để ý đến chính là được. Về sau ca ca có chuyện gì, đều có thể tìm muội muội, ca ca có muội muội là đủ rồi. Ca ca không phải muốn biết văn tự yêu tộc sao? Có thể phát tới, muội muội giúp ca ca tìm người hỏi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Hảo muội muội, ngươi nói đúng, ca ca có ngươi là đủ rồi, ca ca về sau sẽ không còn dùng mặt nóng dán vào cái mông lạnh của nàng nữa! Hảo muội muội, ngươi thật có thể giúp ca ca nhận ra văn tự yêu tộc sao? Cần bao lâu? 】
Sau khi gửi đi.
Hắn đang tự hỏi chờ một lúc trước viết ra mấy chữ gửi qua, trong lòng đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại.
Thân ảnh xanh nhạt lại như quỷ mị, vô thanh vô tức đứng ở trước mặt của hắn.
Hắn cuống quít dừng phi hành, một chút nữa đã va vào trong ngực của nàng, chột dạ hỏi:
- Nguyệt... Nguyệt tỷ tỷ, thế nào?
Thân ảnh xanh nhạt im lặng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thanh lãnh mở miệng nói:
- Muốn mau sớm tấn cấp không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, lập tức vội vàng gật đầu đáp:
- Muốn.
Thân ảnh xanh nhạt quay người, bay về phía ngoài thành, thản nhiên nói:
- Đuổi theo.
Trong lòng Lạc Thanh Chu vui mừng, lập tức đi theo.
Hai người bay nhanh ra khỏi thành, bay về thâm sơn phía xa xa.
Lạc Thanh Chu nhịn không được hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta muốn đi đâu?
Thân ảnh xanh nhạt cũng không trả lời.
Lại qua thời gian một nén nhang.
Thân ảnh xanh nhạt mang theo hắn bay xuống thâm sơn phía dưới.
Lạc Thanh Chu nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện, bên trong núi non trùng điệp này vậy mà ẩn giấu đi một ngôi chùa càng lớn.
Thân ảnh xanh nhạt trực tiếp mang theo hắn bay xuống tiến vào một tháp chuông.
Lạc Thanh Chu vừa bay xuống đi vào, đột nhiên bị hù run chân.
Chuông lớn cổ lão kia vậy mà lớn hơn cái chuông trước đó ít nhất là gấp hai.
Đồng thời, mặt ngoài chuông lớn này còn khắc rõ rất nhiều hoa văn kỳ quái, nhìn thôi đã khiến tâm hắn
run rẩy, toàn thân phát lạnh.
- Nguyệt... Nguyệt tỷ tỷ...
Hắn lập tức có chút phát sợ:
- Ta cảm thấy chuông lớn trước đó rất tốt, dùng nó là được rồi... Không cần thiết kiếm một cái lớn như thế đâu...
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Sợ?