Rất nhanh, hai người tới toà gác chuông bên trong ngôi chùa.
Lạc Thanh Chu vừa bay xuống đi vào, cơ hồ không có chút gì do dự, lập tức lấy ra hai vớ lưới màu đỏ, một cái cắn ở trong miệng, một cái cầm ở trong tay, để phòng vị Nguyệt tỷ tỷ này đột nhiên tập kích.
Thân ảnh xanh nhạt nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ống tay áo hơi động một chút, bốn phía gác chuông đột nhiên sáng lên màn sáng.
Lạc Thanh Chu cắn chặt vớ trong lưới miệng, vẻ mặt nghiêm túc, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Đương ——
Tiếng chuông vang lên.
Một cỗ sóng âm đáng sợ tấn công tới.
Lạc Thanh Chu trực tiếp bị hất bay ra ngoài.
Sau đó như thuyền nhỏ bên trong sóng triều, bắt đầu vừa đi vừa về xóc nảy bay múa ở giữa gác chuông và màn sáng.
Từng tầng từng tầng sóng âm đem thân thể hắn ép xẹp xoa tròn kéo dài, các loại va chạm và đè ép.
Đau đớn kịch liệt đánh tới.
Lạc Thanh Chu gắt gao cắn vớ lưới, kiệt lực duy trì thanh tỉnh trong đầu.
- Đương ——
- Đương ——
Tiếng chuông liên tục không ngừng, sóng âm như gió lốc sóng lớn, đánh cho hắn đến đầu choáng mắt hoa, toàn thân như nhũn ra, gần như sắp không kiên trì được nữa.
Thẳng đến thần hồn của hắn chết lặng, thoi thóp, tiếng chuông cuối cùng ngừng lại.
Đêm nay tựa hồ thống khổ hơn.
Nhưng đêm nay hắn kiên cường hơn, cũng không có hét thảm một tiếng và cầu xin tha thứ.
Hắn rơi vào trên mặt đất, xụi lơ bên trong một góc, phồng má, trong mũi nặng nề thở hổn hển.
Hồi lâu sau.
Hắn mới giơ tay lên, lấy ra vớ lưới nhét vào trong mồm, phun ra một hơi thật sâu.
Thân ảnh xanh nhạt đứng ở bên cạnh, hai con ngươi thanh lãnh nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu lại nghỉ ngơi một hồi, đứng lên nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, không sao, ta còn có thể kiên trì.
Nói xong, hắn đem một cái vớ lưới màu đỏ khác nhét vào trong miệng, gắt gao cắn chặt.
- Đương ——
Tiếng chuông lần nữa vang lên.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn khuôn mặt hắn vặn vẹo cùng thân thể, thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, không nói một lời.
Lại qua gần nửa canh giờ.
Tiếng chuông mới ngừng lại.
Lạc Thanh Chu tê liệt trên mặt đất, nằm hồi lâu, mới đứng lên, kéo vớ lưới ra khỏi miệng, cúi đầu nhìn về phía ngực mình.
Thân thể khôi phục như cũ, tựa hồ càng thêm ngưng thật hơn trước đó một chút.
Bên phía trái tim có một đoàn ánh sáng đang lấp lóe, giống như trái tim thật.
- Nguyệt tỷ tỷ, đây là cái gì?
Hắn hiếu kì hỏi.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên đáp:
- Hồn tâm, ngươi rất nhanh sẽ đột phá.
Chỉ nói câu này liền không nói thêm lời nào.
Lạc Thanh Chu tựa ở trên lan can sau lưng, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn chuông lớn cổ lão trước mặt một chút, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, chờ một lúc muốn tiếp tục sao?
Thân ảnh xanh nhạt không có trả lời, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, bay ra ngoài, nói:
- Đêm mai đi.
Nói xong, như nguyệt quang (ánh trăng) tán loạn, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nơi nàng biến mất, trong lòng có chút kỳ quái, luôn cảm giác đêm nay Nguyệt tỷ tỷ giống như càng thêm lãnh đạm so với trước kia.
Hắn làm sai chỗ nào sao?
Lại nghỉ ngơi một hồi trên gác chuông, hắn không còn dám chờ lâu, lập tức đứng dậy rời đi.
Một bên bay về phía Tần phủ, một bên lấy ra bảo điệp đưa tin.
Hắn quyết định hỏi một chút vị Nguyệt muội muội kia, nhìn xem đối phương có nhận biết những kỳ văn tự quái kia không?
Đương nhiên, vì lý do an toàn, hắn sẽ gửi đi hai chữ, nếu như đối phương thật nhận biết, hắn lại xáo trộn trình tự, hỏi thăm từng chữ từng chữ.
Lúc đầu, đêm nay hắn chuẩn bị hỏi thăm một chút vị Nguyệt tỷ tỷ kia, bất quá đối phương cũng không có cho hắn cơ hội hỏi thăm, không biết có phải là hôm nay gặp chuyện gì hay không, cho nên tâm tình không tốt.
Suy tư một chút, hắn lại viết lên trên bảo điệp: 【 Tiểu Nguyệt, có ở đó không? Ngươi có nghe nói qua yêu tộc hay không? 】
Một lát sau, tin tức đáp lại.
【 Có đây, ca ca, yêu tộc à, muội muội đương nhiên nghe nói qua, ca ca hỏi cái này làm gì? 】
Trong lòng Lạc Thanh Chu vui mừng, vội vàng viết xuống một văn tự yêu tộc: 【 Hảo muội muội, ngươi biết chữ này không? Nó có phải chữ của yêu tộc hay không? 】
Tin nhắn rất nhanh đáp lại: 【 hảo ca ca, hẳn là chữ của yêu tộc, ca ca nhìn thấy từ nơi nào? Bất quá muội muội không quá nhận biết, sư tỷ ngược lại rất quen thuộc đối với văn tự yêu tộc đó 】
- Sư tỷ? Nguyệt tỷ tỷ?
Lạc Thanh Chu nhìn thấy dòng tin nhắn này, trong lòng lập tức khẽ động, vội vàng trả lời:
【 Được rồi tiểu Nguyệt, ngươi bận gì thì làm đi, không quấy rầy ngươi 】
Tiểu Nguyệt: 【 Hảo ca ca, không có chút quấy rầy nào, muội muội hiện tại đang nhàm chán đây. Ca ca có thể bồi muội muội trò chuyện một ít ngày không? 】 .
Lạc Thanh Chu không có lại để ý tới, thu hồi bảo điệp đưa tin, bay thẳng về phía Uyên Ương lâu.