Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 688: Lừa gạt Đao tỷ




Đao tỷ suy tư một chút, nói:

- Ta chỉ nhớ rõ trong đó vài câu, câu thứ nhất bên trong giống như có một câu gì ‘Vân Tưởng Y Thường Hoa Tưởng Dung’ cái gì, câu thứ hai rất dài, bất quá nghe mỗi một câu đều rất đẹp, trong đó vài câu là ‘Người có vui buồn ly hợp, trăng có mờ tỏ đầy vơi... Chỉ mong người lâu dài...’, ta chỉ nhớ rõ vài câu này.

Sở Tiểu Tiểu nghe xong, lập tức nói:

- Đao tỷ, vài câu này nghe xong liền rất lợi hại, người kia quả nhiên rất có tài hoa. Đao tỷ, lần này ngươi nhất định không thể bỏ qua.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía Chu Bá Ước ngồi ở bên trong nơi hẻo lánh.

Chu Bá Ước cau mày, bờ môi giật giật, muốn nói lại thôi.

Thẳng đến xe ngựa ra khỏi thành, hắn mới nhịn không được mở miệng nói:

- Đao tỷ, người kia nói với ngươi, những thi từ này đều là chính hắn làm?

Đao tỷ nghe vậy giật mình, suy nghĩ một chút, nói:

- Hắn không có nói thẳng, bất quá nhìn bộ dáng hắn ngay lúc đó, hẳn là hắn thuận miệng làm ra tại chỗ.

Chu Bá Ước trầm mặc.

Đao tỷ nhìn sắc mặt hắn, phát hiện không đúng, vội vàng hỏi:

- Thế nào?

Lập tức giật mình:

- Hai bài thi từ này, ngươi cũng nghe qua?

Trên mặt Chu Bá Ước lộ ra một biểu lộ lúng túng, lại do dự một chút, mới nói:

- Đao tỷ, Bài thơ thứ nhất ‘Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, gió xuân phật hạm lộ hoa nồng’, lúc ban đầu là từ Tần phủ trong thành lưu truyền ra, nghe nói là vị Mạc Thành đệ nhất tài nữ Tần gia nhị tiểu thư kia làm; bài ca thứ hai ‘trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên’ là bên trên một lần thi hội, một người gọi ‘Lạc Mặc’ làm ra, bài ca này không chỉ có oanh động toàn bộ Mạc Thành, ngay cả địa phương khác, thậm chí văn đàn kinh đô đều bị oanh động. Mọi người suy đoán, rất có thể vẫn là vị Tần gia nhị tiểu thư kia làm, dù sao bên trong danh tự đối phương có chữ chữ Mặc. Cho nên...

Sắc mặt Đao tỷ, lập tức thay đổi:

- Cho nên hắn gạt ta, đúng không?

Chu Bá Ước lúng túng nói:

- Đao tỷ, có lẽ hắn chỉ thuận miệng đọc ra, cũng không có lừa ngươi. Chuyện này, ta thật cũng không muốn nói, sợ ở giữa các ngươi hiểu lầm. Ta cảm thấy, Đao tỷ lần sau vẫn hỏi thêm một cái đi, nói không chừng là hiểu lầm hắn.

Đao tỷ cau mày, trầm mặc xuống, tựa hồ đang hồi tưởng lấy tràng cảnh tối hôm qua.

Sở Tiểu Tiểu ở một bên nhỏ giọng thầm thì:

- Nếu như người kia thật cố ý lừa gạt Đao tỷ, đó chính là nhân phẩm không được, cũng nên cẩn thận...

Lúc này, Lạc Thanh Chu một mực không nói gì, đột nhiên hỏi:

- Đao tỷ, người kia tên gọi là gì?

Đao tỷ lấy lại tinh thần, nhìn hắn một cái, nói:

- Đường Gia Tùng.

Lập tức nhìn hắn nói:

- Sở Phi Dương, ngươi biết sao?

Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:

- Chưa nghe nói qua. Nếu là tú tài, năm nay lại muốn tham gia thi Hương, văn nhân khác khẳng định nghe nói qua. Đao tỷ, ta đề nghị ngươi trước tiên có thể đi tìm văn nhân tài nữ khác hỏi một chút nhân phẩm của hắn.

Sở Tiểu Tiểu cũng vội vàng gật đầu nói:

- Đúng, Sở ca ca nói rất đúng, Đao tỷ, ngươi nhất định đi trước hỏi một chút.

Đao tỷ trầm mặc một chút, gật đầu nói:

- Ta đã biết.

Mọi người thấy tâm tình nàng tựa hồ không tốt, đều không dám nói tiếp.

Chu Bá Ước thấy lời mình nói ảnh hưởng tới tâm tình của nàng và tâm tình của mọi người, lập tức có chút hối hận, cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Một đường trầm mặc.

Rất nhanh, xe ngựa ngừng lại trên đường phía ngoài Hắc Mộc lâm.

Mấy người lần lượt xuống xe.

Lạc Thanh Chu mới đi xuống từ trên xe ngựa, lại thấy được một cỗ xe ngựa quen thuộc ngừng lại phía trước, Lạc Ngọc mang theo nữ tử dáng người to lớn xuống xe.

Hắn liếc qua nơi này, thần sắc nhàn nhạt, cũng không có để mấy người ở trong lòng, trực tiếp tiến vào Hắc Mộc lâm.

- Đi.

Ngô Khuê nói một tiếng, rời đi trước.

Chu Bá Ước cùng Sở Tiểu Tiểu mỗi người chọn một phương hướng rời đi.

Đao tỷ khiêng đao, đứng ở trên xe ngựa, cau mày, tựa hồ còn đang suy nghĩ tràng cảnh từng màn tối hôm qua.

Lạc Thanh Chu không có quấy rầy nàng, bước nhanh rời đi.

Hắn tiến vào Hắc Mộc lâm, đột nhiên lộn vòng phương hướng, đi đến con đường mà Lạc Ngọc và nữ tử to lớn rời đi.

Còn không đến thời gian ba tháng.

Thi Hương sắp đến.

Long Hổ học viện khảo thí cũng sắp đến.

Lạc Ngọc mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang theo nữ tử to lớn và tên lão giả gọi Mai lão kia.

Bất quá Mai lão đã chết.

Hiện tại chỉ còn lại một tên hộ vệ này.

Nghe Đao tỷ nói, nữ tử to lớn này tới từ kinh đô, là hộ vệ mà Lạc Trường Thiên chuyên môn đưa cho đệ đệ của hắn.

Nghe nói tu vi Võ Sư sơ kỳ, một bộ da thịt xương khớp rèn luyện như thép, không thể phá vỡ.

Hộ vệ có lực phòng ngự kinh người, phối hợp với Lạc nhị công tử có lực bộc phát đáng sợ, hai Võ Sư liên thủ, bên trong Hắc Mộc lâm này, đích thật có thể xông pha.