Lạc Ngọc không mang mặt nạ, mỗi ngày không chút kiêng kỵ ra vào Hắc Mộc lâm, tự nhiên có lực lượng của hắn.
Đoán chừng hắn ước gì có người đi tìm hắn gây sự, để cho hắn tôi luyện kỹ xảo chiến đấu.
Dù sao đến lúc đó Long Hổ học viện tỷ thí, so không chỉ là tu vi, còn có thực lực chỉnh thể.
Hắn mỗi ngày đi tới Hắc Mộc lâm, hiển nhiên không chỉ tìm yêu thú chiến đấu, hẳn sẽ còn cố ý đi tìm một vài Võ Sư chiến đấu.
Lạc Thanh Chu vừa bước nhanh đi tới theo sau, trong lòng vừa nghĩ đến chuyện.
Muốn báo thù, tự nhiên muốn trước gạt bỏ cánh chim của hắn.
Nữ tử dáng người to lớn kia, mặc kệ đối với hắn hay là đối với Thành Quốc phủ mà nói, đều rất quan trọng.
Dù sao cũng là một tên Võ Sư cường đại, hơn nữa còn là Lạc đại công tử tự mình phái trở về.
Hả?
Hắn đột nhiên biến sắc, dừng bước.
Phía trước trống trơn không có người.
Nhưng sau lưng, đột nhiên vang lên âm thanh lá cây bị giẫm nát.
Hắn quay người nhìn lại.
Lạc Ngọc mặc trang phục màu đen, dáng người thẳng tắp, đang đứng ở phía sau hắn, thần sắc nhàn nhạt nhìn hắn.
Nữ tử dáng người to lớn thì không nhúc nhích đứng ở sau lưng hắn.
- Theo dõi ta?
Ánh mắt Lạc Ngọc lộ ra một tia ngoài ý muốn, lập tức, khóe miệng lại lộ ra một vòng khinh miệt:
- Vốn cho rằng hôm nay có thể hảo hảo chiến đấu một trận, thì ra chỉ là một Võ Sinh nho nhỏ, hừ, lãng phí thời gian.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tại hạ chỉ tiện đường này đi, cũng không phải cố ý theo dõi.
Lạc Ngọc thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, không có hứng thú liếc hắn thêm một cái, trực tiếp đi vào trong rừng bên cạnh, thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ xử lý tốt thi thể, đừng ô uế con đường này.
Nữ tử to lớn vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, bộ mặt như sắt thép, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
Lạc Ngọc rất nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nữ tử to lớn trước mắt, không tiếp tục nói nhiều một câu, cũng không tiếp tục do dự, ‘Sưu’ một tiếng, bằng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp nhảy lên lao về trong rừng bên cạnh.
Hắn lướt về phía lối ra.
Nữ tử to lớn nhìn hắn chạy ra xa mấy chục thước, thân ảnh mới đột nhiên khẽ động, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
Lúc xuất hiện, nàng đã ở giữa không trung.
- Oanh!
Một quyền rơi xuống, trong nháy mắt bao phủ tất cả con đường Lạc Thanh Chu chạy trốn.
Tránh cũng không thể tránh.
Hai đầu gối Lạc Thanh Chu hơi gấp, lực rót vào cánh tay, nội lực trong nháy mắt trào lên, trực tiếp hướng lên đánh ra một chiêu trong Hám Sơn Bá Quyền ‘Sơn băng địa liệt’.
Nắm đấm bỗng nhiên phóng đại.
Trong không khí vang lên âm bạo chói tai.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng.
Hai nắm đấm nặng nề đánh vào nhau.
Một cỗ lực lượng kinh khủng xuyên thấu qua nắm đấm, mãnh liệt mà đến.
Thân thể Lạc Thanh Chu chấn động, hai chân ‘Két’ một tiếng chôn vào mặt đất, nắm đấm và chỗ cánh tay đột nhiên truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt.
Khí lãng như nước thủy triều tan ra bốn phía.
Lạc Thanh Chu cơ hồ không có chút do dự, thân thể khẽ cong, một nắm đấm khác ‘Oanh’ đánh vào trên mặt đất.
Hai chân chui vào lòng đất mượn lực nhảy ra ngoài.
Cỗ lực lượng kinh khủng kia lần nữa như Thái Sơn áp đỉnh lao xuống đỉnh đầu.
Tại một nháy mắt hắn xoay người mà tránh, nắm đấm ‘Oanh’ một tiếng đập vào chỗ hắn vừa mới rơi xuống.
Mặt đất lập tức chấn động, bị nện ra một cái hố to.
Lạc Thanh Chu lăn lộn đến bên ngoài bốn năm mét, trong lòng sợ hãi cùng ngạc nhiên, không lo được cánh tay và trên nắm tay truyền đến kịch liệt đau nhức ‘Sưu’ một tiếng lao ra ngoài.
Nữ tử to lớn rơi trên mặt đất, ánh mắt khinh miệt nhìn hắn một cái, lần nữa đuổi theo.
- Rắc!
Nàng thuận tay nhổ luôn cả một gốc đại thụ bên cạnh, đưa ta lên đỉnh đầu vung mạnh một vòng, ‘Bá’ ném ra ngoài.
Gốc cây kia như trường thương, mang theo khí thế đáng sợ, tán cây tươi tốt trong nháy mắt bao phủ thân thể Lạc Thanh Chu.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu quay người nhảy lên về phía sau, đánh ra một quyền.
Nắm đấm lập tức phóng đại, quyền ảnh trùng điệp.
Đại thụ bắn nhanh mà đến trong nháy mắt bị đánh cành lá bay đầy, rơi xuống mặt đất.
Mà lúc này, nữ tử to lớn đã nhảy lên một cái, giang hai cánh tay, như diều hâu đáp xuống, nâng lên nắm đấm, quyền ảnh lấp lóe, còn muốn lớn hơn khi so với toàn bộ thân thể nàng.
- Oanh.
Một tiếng bạo hưởng, nắm đấm rơi xuống.
Mặc dù không có đánh trúng thân thể Lạc Thanh Chu, khí lãng nổ tung lên lại mang theo một cỗ lực lượng kinh khủng, lập tức hất hắn bay ra ngoài.
Lạc Thanh Chu như lá cây bên trong gió lốc, nhẹ nhàng bay đến chỗ cách nơi vừa đứng hơn mấy chục mét, nặng nề mà té ngã trên mặt đất.
Lập tức choáng đầu hoa mắt, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.
- Oa ——
Yết hầu ngòn ngọt.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.