Đi vào Tụ Bảo các.
Ngoại trừ Đao tỷ, tất cả mọi người đã đến.
Sở Tiểu Tiểu suy đoán nói:
- Đao tỷ tối hôm qua sau khi trở về, lại bị cha nàng buộc đi xem mắt, không biết tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện.
Vì cái gì nói ‘lại’ đây?
Bởi vì lần trước Đao tỷ đi xem mắt, đối diện là một tên thư sinh.
Thư sinh kia nhìn hào hoa phong nhã, lại một hồi ghét bỏ tóc nàng là màu bạc, một hồi ghét bỏ nàng mặt lạnh lùng không nói lời nào, lại ghét bỏ nàng lớn tuổi, cuối cùng nói thẳng một câu:
- Đều mười tám tuổi, thân thể vẫn sạch sẽ chứ? Đêm nay ta cần kiểm tra trước một chút.
Chính là câu nói này trực tiếp dẫn nổ hỏa khí trong lòng Đao tỷ sớm đã đến mức sắp bộc phát.
Đao tỷ đánh tới một quyền, trực tiếp đánh rớt hai cái răng cửa của đối phương, lại một cước đá vào trên bụng thư sinh kia, đạp hắn hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
- Nếu không phải cha ta biết người trong nhà hắn, ta một quyền đánh nổ đầu hỗn đản kia.
- Người đọc sách chó má gì, đều là một đám vương bát đản (rùa rụt cổ) cùng sắc quỷ ra vẻ đạo mạo áo mũ chỉnh tề.
Ngày đó Đao tỷ đi vào Tụ Bảo các phát tiết một trận, tức giận đến quần áo trước ngực đều phập phồng lên xuống liên tục.
Mấy người một bên khuyên giải, một bên đều phụ họa mắng người đọc sách.
Lạc Thanh Chu cũng không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo, đi theo mắng vài câu.
Không nghĩ tới tối hôm qua, Đao tỷ lại bị cha nàng buộc đi xem mắt.
Mỗi sáng sớm, Đao tỷ vẫn luôn là người đầu tiên tới.
Hôm nay lúc này còn không có đến, đoán chừng thật giống như Sở Tiểu Tiểu nói, tối hôm qua xem mắt lại xảy ra chuyện.
Sở Tiểu Tiểu lại nói:
- Đao tỷ nói, tối hôm qua đối tượng hẹn hò lại là một người đọc sách, vẫn là một tên tú tài, năm nay còn chuẩn bị thi khoa cử.
Ngô Khuê mở miệng nói:
- Người đọc sách khoa cử khảo thí, so với chúng ta luyện võ còn khó hơn, có thể thi đậu, trong một trăm người có một người cũng không tệ.
Chu Bá Ước cũng mở miệng nói:
- Em vợ ta năm nay thi Hương cũng muốn đi khảo thí, hắn mỗi ngày đều ở nhà đọc sách, cảm giác vất vả hơn nhiều so với chúng ta. Người trong nhà mỗi ngày đều đang giám sát hắn, chỗ nào cũng không thể đi.
Ngô Khuê nhìn hắn một cái, nói:
- Thi Hương dù sao còn không đến thời gian ba tháng nữa, hoàn toàn chính xác phải nắm chặt thời gian.
Lúc mấy người đang tán gẫu, trên bậc thang rốt cục vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Đao tỷ vội vàng chạy tới, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói:
- Thật có lỗi, buổi sáng có một số việc, tới chậm. Đi thôi, xe ngựa đã chờ ở cửa.
Sở Tiểu Tiểu vội vàng nói:
- Đao tỷ, không vội, ngươi tối hôm qua xem mắt thế nào? Thành công không?
Đao tỷ thấy mặt mũi tất cả mọi người tràn đầy tò mò nhìn mình, có chút xấu hổ, một bên quay người xuống lầu, vừa nói:
- Chỉ thấy một lần mặt, nào có nhanh như vậy.
Mấy người nghe xong, nhìn nhau, đây là có hí kịch.
Sở Tiểu Tiểu lập tức hỏi:
- Đao tỷ, đối phương thế nào? Ngươi hài lòng không?
Đao tỷ do dự một chút, mới nói:
- Không có gì hài lòng hay không, ta cũng không muốn vội vã thành thân, đối với người kia cũng không có cảm giác gì. Bất quá người kia nhìn còn có thể, rất có lễ phép, mà tài hoa tựa hồ cũng rất tốt, ta chí ít không ghét.
Sở Tiểu Tiểu lập tức nói:
- Đao tỷ đáp ứng?
Đao tỷ cười nói:
- Làm sao có thể. Ta chỉ đáp ứng cha, trước cùng hắn ở chung mấy ngày nhìn xem, chủ yếu là cha ép ta quá chặt, nếu không ta đã trực tiếp từ chối.
Mấy người vừa nói, một bên đi xuống lầu.
Ngô Khuê mở miệng nói:
- Nếu như đối phương cũng không tệ lắm, Đao tỷ, ta cảm thấy ngươi cũng không cần phải do dự. Dù sao tuổi cũng không nhỏ, nữ nhân kiên cường nữa cũng là muốn thành thân.
Đao tỷ không có lại nói tiếp.
Mấy người đi theo lên xe ngựa.
Lúc xe ngựa bắt đầu chạy, mặt mũi Sở Tiểu Tiểu tràn đầy hiếu kỳ nói:
- Đao tỷ, người kia dài ngắn thế nào? Nghe nói là tú tài, hắn có phải làm thơ từ cho Đao tỷ hay không? Nếu không làm sao Đao tỷ biết hắn rất có tài hoa?
Đao tỷ cười nhạt một tiếng, nói:
- Dài ngắn còn có thể, chúng ta hàn huyên một hồi, hắn đọc hai bài thi từ, nghe cũng không tệ lắm. Bất quá ta không hiểu nhiều thi từ, không biết có phải thật tốt hay không.
Chu Bá Ước đột nhiên mở miệng nói:
- Đao tỷ, ngươi đọc nghe một chút.
Ánh mắt của mấy người đều nhìn về hắn.
Chu Bá Ước bị mọi người nhìn có chút xấu hổ, giải thích:
- Ta thường xuyên nghe em vợ nhà ta đọc thơ từ, ta ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn một chút sách, cho nên hiểu sơ một chút.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu thật sâu nhìn thoáng qua.
Cái này ‘hiểu sơ’ chỉ sợ thật không đơn giản.