Lạc Thanh Chu đang nghiêm túc quan sát, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua.
Trong lòng hắn nhảy một cái, quay đầu nhìn lại.
Bên cạnh chẳng biết lúc nào đã có một con hươu sao hình thể cao lớn đang đứng.
Hai con thỏ nhỏ một đang cắn giày hắn và đi theo phía sau hắn lập tức chạy tới, lanh lợi vây quanh con hươu sao kia, nhìn rất vui vẻ.
- Ngài là...
Lạc Thanh Chu mở miệng nói, ánh mắt đầy cảnh giác.
Hươu sao nhìn hắn, âm thanh già nua mà nói:
- Quả nhiên là nhân loại. Kỳ quái, lại có nhân loại có thể tiến vào, những cấm chế kia, chẳng lẽ đều đã mất đi hiệu lực?
Lạc Thanh Chu nghe giọng nói của nó, giống như một lão nhân, chắp tay nói:
- Tại hạ phát hiện một đầu thông đạo, sau đó từ đầu thông đạo kia tiến đến. Lão nhân gia, nơi này là địa phương của ngài sao?
Hươu sao khẽ lắc đầu:
- Không, ở chỗ này, ta chỉ là một du hồn vận khí tương đối tốt, còn chưa biến mất mà thôi.
Lập tức lại nói:
- Ngươi là nhân loại, không chỉ có thể tiến vào, còn có thể nhìn thấy chúng ta, còn có thể nhìn thấy mấy thứ trên vách đá, thật kỳ quái.
Trong lòng Lạc Thanh Chu nghi hoặc càng nhiều, cung kính hỏi:
- Tại hạ trước đó đi vào, phát hiện nơi này là một mảnh mộ địa, ngoại trừ phần mộ, không có cái gì khác. Nhưng lần này tiến đến, lại nhìn thấy những vật này, tiền bối biết nguyên nhân gì sao?
- Mộ địa?
Hươu sao tựa hồ có chút kinh ngạc, suy tư một chút, nói:
- Ta cũng không biết là nguyên nhân gì, có thể là không gian trùng điệp. Nơi này là chiến trường thời kỳ Thượng Cổ nhân loại và yêu tộc chiến đấu, lưu lại rất nhiều ký ức không gian, có lẽ ngươi mỗi lần từ đầu thông đạo kia đi vào đều sẽ tiến vào không phải cùng một nơi.
Lạc Thanh Chu sững sờ:
- Chiến trường thời kỳ Thượng Cổ nhân loại và yêu tộc chiến đấu?
Giọng nói hươu sao tang thương vang lên:
- Đã không biết bao nhiêu năm qua, ta chưa hề rời đi nơi này, cũng không biết bên ngoài biến thành bộ dáng gì rồi.
- Bất quá ngươi đã có thể tìm tới thông đạo tiến vào nơi này, xem ra, hiện tại bên ngoài là địa phương của nhân loại.
Lạc Thanh Chu nói:
- Phía ngoài thật là thành thị của nhân loại.
Hươu sao ngẩng đầu, nhìn về phía các bức hoạ trên vách đá, nói:
- Kia là ảnh lưu lại ký ức từ thời kỳ Thượng Cổ, trận đại chiến kia, yêu tộc cơ hồ bị diệt tuyệt. Bất quá nhân loại mặc dù thắng lợi, nhưng cũng tổn thất nặng nề, cuối cùng để Hải tộc chiếm tiện nghi. Đại lục trước kia đều biến thành hải dương, không biết hiện tại là tình huống gì.
Lạc Thanh Chu nghe đến đó, âm thầm kinh hãi.
Hắn vào tụ bảo các có nhìn thấy qua địa đồ thế giới của Đại Viêm đế quốc.
Bốn phía các quốc gia hoàn toàn chính xác là có mảng lớn hải dương.
Diện tích lục địa trên bản đồ cơ hồ chỉ có lớn bằng một phần năm hải dương, chẳng lẽ đây chính là do nhân tộc cùng yêu tộc đại chiến thời kỳ Thượng Cổ tạo thành?
Yêu tộc? Hải tộc?
Lạc Thanh Chu cảm giác thế giới này càng thêm phức tạp và đáng sợ.
- Mau đi ra đi, thừa dịp không gian này còn chưa đổ sụp. Ta có thể cảm giác được, nơi này chẳng mấy chốc sẽ đổ sụp biến mất như những không gian khác.
Âm thanh hươu sao già nua vang lên.
Lạc Thanh Chu nhìn cỏ xanh cây cối xung quanh, hồ điệp chim chóc, nhịn không được hỏi:
- Lão nhân gia, những thứ kia, đều là thật sự tồn tại, hay chỉ là huyễn ảnh? Ta nhớ được vừa rồi ta đánh một vật, vật kia đột nhiên vỡ vụn biến mất.
Hươu sao cúi đầu nhìn thoáng qua, nói:
- Ngoại trừ hai con thỏ nhỏ dưới chân ngươi, những sinh vật khác ở nơi này đều là tàn ảnh ký ức trước kia. Cái không gian này đã sớm không nên có sinh vật còn sống.
- Hai con thỏ nhỏ này cũng là từ không gian khác, trong lúc vô tình xông tới đây.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn lại, hai con thỏ nhỏ kia vậy mà lại bắt đầu cắn giày của hắn.
Hắn do dự một chút, chắp tay nói:
- Lão nhân gia, ta hỏi một sự kiện. Lúc ta ở bên ngoài nghe người ta nói, nơi này có khả năng chôn giấu bảo tàng, lão nhân gia biết không?
- Bảo tàng?
Hươu sao sửng sốt một chút, lập tức già nua cười cười:
- Đương nhiên có bảo tàng, trận đại chiến kia thời kỳ Thượng Cổ, chỉ là bảo vật hư hao đều là vô số kể. Những bảo vật khác rơi xuống, tự nhiên cũng có rất nhiều. Lúc trước nghe nói trấn tộc chi bảo của yêu tộc Thiên Địa Thần Châu đều bị ép khô lực lượng cuối cùng, hư hao sau đó biến mất không thấy gì nữa, bảo vật của nhân loại rơi xuống càng nhiều. Bất quá thời gian đã trôi qua không biết bao nhiêu năm, chiến trường kia đoán chừng sớm đã bị cắt ra, phân chia thành vô số không gian, di động đến từng địa phương. Mà những cái bảo vật kia, đoán chừng cũng đã sớm xuất hiện ở từng địa phương, đã bị người nhặt, hoặc là tự mình biến mất rồi.