Nói đến đây, nó lại thở dài một hơi:
- Bất kỳ vật gì thế gian này đều chịu không được thời gian ăn mòn. Bảo vật lợi hại hơn nữa, vạn năm, mấy trăm vạn năm, thậm chí càng lâu, chôn lâu trong đất, cũng sẽ biến thành một kiện phế phẩm. Ngăn cách khí tức với phía ngoài, không có năng lượng thấm vào, thời gian dài, bất kỳ vật sống gì đều sẽ mất đi sức sống. Dù sao, bảo vật cũng không phải tử vật.
Lạc Thanh Chu nghe xong, không có nói thêm gì nữa, nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy tại hạ cáo từ.
Hiện tại bên ngoài đã sớm đến ban đêm.
Hắn đã ở chỗ này trì hoãn thời gian rất dài, nếu thật sự không trở về, Tiểu Điệp các nàng khẳng định sẽ nóng ruột.
Hươu sao nhìn bức họa trên vách đá, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu quay người rời đi, trong lòng âm thầm nghĩ về chuyện bảo tàng.
Đoán chừng có người biết nơi này đã từng là chiến trường thời kỳ Thượng Cổ, nhân tộc và yêu tộc xảy ra chiến đấu, cho nên mới suy đoán nơi này mai táng bảo tàng.
Tựa như vị lão nhân kia vừa rồi nói, nơi này đã từng hoàn toàn chính xác rơi rơi xuống rất nhiều bảo vật.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, vỏ trái đất không biết vận động bao nhiêu lần, thương hải tang điền không biết thay phiên bao nhiêu lần, những bảo vật kia đã sớm đi đến từng địa phương của thế giới, nói không chừng sớm đã bị sinh vật mấy vạn năm hoặc mấy chục vạn năm trước nhặt mất.
Đương nhiên, có khả năng sẽ còn có một chút mai táng ở chỗ này, cũng có một chút khả năng bị người Mạc Thành cho nhặt.
Hắn đột nhiên nhớ tới mình nhặt được Nhật Nguyệt bảo kính và tấm mặt nạ kia ở dưới đáy hồ.
Chẳng lẽ hai kiện bảo vật kia cũng là bảo vật mà thời kỳ Thượng Cổ đánh mất? Bởi vì lý do vỏ trái đất vận động, hoặc là những duyên cớ khác, cho nên mới xuất hiện từ lòng đất, bởi vì ở trong hồ nước có thể tiếp xúc ánh nắng và khí tức phía ngoài, cho nên mới không hư hao?
Rất có khả năng này.
Mặc dù vất vả lâu như vậy, đả thông thông đạo, cũng không có đạt được bất kỳ bảo vật gì, nhưng nhìn thấy mảnh thế ngoại đào nguyên này, lại biết nhiều chuyện như vậy, vẫn rất đáng được.
Mà lúc mở đường, hắn cũng là đang tu luyện.
Hắn bước nhanh hơn, tiến vào thông đạo, bắt đầu chạy nhanh.
Đoán chừng Tiểu Điệp cùng Thu nhi lúc này đang rất lo lắng, hai tiểu nha đầu có thể sẽ đi khắp nơi tìm hắn, thậm chí sẽ phát động toàn bộ Tần phủ đi tìm hắn.
- Phù phù!
Hắn chạy ra thông đạo, nhảy vào trong hồ nước, nhanh chóng cởi quần áo ra, chuẩn bị tắm rửa đơn giản.
Hả?
Thứ gì?
Hắn cúi đầu nhìn lại, lập tức ngạc nhiên.
Hai con thỏ trắng nhỏ vậy mà đi theo hắn ra ngoài, vẫn như cũ mỗi bên một con, cắn thật chặt giày của hắn.
- Oanh! Oanh!
Lạc Thanh Chu trực tiếp đánh ra hai quyền, đánh bay hai con thỏ nhỏ ra ngoài.
Lập tức xách theo lỗ tai của bọn nó, đem bọn nó một lần nữa quay về thông đạo, thô lỗ ném vào.
Hai con thỏ kia không rõ lai lịch, ngay cả vị hươu sao lão nhân gia kia đều nói không rõ ràng, hắn nào dám tùy tiện mang về.
Hai tiểu nha đầu trong phòng đều yếu đáng thương, mà lúc đối mặt với loại vật nhỏ lông xù này khẳng định không có bất kỳ sức chống cự gì.
Vạn nhất hắn không ở nhà, hai con bé ngoan thỏ đột nhiên nhếch môi, âm thầm cười một tiếng, sau đó biến thành hai lão sói xám hung ác, lộ ra răng nanh sắc bén cùng lợi trảo, vậy phải làm thế nào?
Đến lúc đó, hai tiểu nha đầu có khả năng sẽ biến thành hai bé thỏ trắng đáng thương.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể tùy tiện đem bọn nó mang về.
Lên bờ, sau khi mặc quần áo vào, bước chân vội vàng về tới Mai Hương uyển.
Còn tốt, Tiểu Điệp biết tình huống thật của hắn.
Thu nhi lúc đầu rất gấp, muốn đi tìm khắp nơi, bất quá bị nàng khuyên can.
Lúc này nhìn thấy hắn an toàn trở về, hai tiểu nha đầu mới thở dài một hơi.
Lạc Thanh Chu ăn cơm tối liền tiến vào thư phòng.
Trước đọc sách một canh giờ.
Sau đó trở lại trên giường, thần hồn xuất khiếu, trong phòng luyện Bôn Lôi Quyền.
Nhanh đến thời gian ngủ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Lạc Thanh Chu thần hồn trở về cơ thể, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Đầu Tiểu Điệp thò vào từ cửa ra vào, xấu hổ lên tiếng nói:
- Công tử, đêm nay cần nô tỳ thị tẩm không?
Lạc Thanh Chu nằm trên giường mở mắt ra nói:
- Không cần, ngày mai ta còn muốn ra ngoài, phải nghỉ ngơi một đêm thật tốt.
Tiểu Điệp ‘A’ một tiếng, không có rời đi, cắn cắn môi phấn, vừa thẹn thùng nói:
- Công tử, vài cuốn sách mà người đưa cho nô tỳ, nô tỳ đều đã học xong.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi ngờ nói:
- Vài cuốn sách nào? Ta lúc nào cho ngươi sách?
Tiểu Điệp vểnh vểnh miệng nói:
- Hừ, công tử không muốn thì thôi, nô tỳ đi bồi Thu nhi tỷ tỷ đi ngủ.