Trong không khí, tràn đầy hương hoa.
Lạc Thanh Chu sững sờ tại chỗ một lát mới nhấc chân, giẫm lên cỏ xanh mềm mại đi thẳng về phía trước.
Lúc gặp được cây cối, hắn đưa tay đi chạm vào thử.
Cây lại là thật!
Trong bụi cỏ ven đường, hai bé thỏ trắng đang nhảy nhót truy đuổi.
Hắn lập tức tiến lên bắt một con, vuốt ve xoa nắn, lôi kéo nắn bóp, trên dưới kiểm tra, vậy mà đều là thật.
- Ầm!
Hắn nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng đánh một cái vào đầu bé thỏ trắng.
Thỏ trắng mở to hai mắt, hiếu kỳ mà hoảng sợ nhìn hắn, thân thể ôn ôn nhuyễn nhuyễn, cũng không có đột nhiên vỡ vụn hoặc biến mất.
Lúc này, một thỏ trắng khác ở dưới chân hắn, dữ dằn cắn xé giày của hắn.
- Buông ra Nhị Bảo nhà ta.
Lạc Thanh Chu nhìn con mắt của nó, mơ hồ nghe được trong lòng nó đang nói.
Kỳ quái.
Lạc Thanh Chu âm thầm nghi hoặc, buông xuống bé thỏ trắng trong tay, tiếp tục đi lên phía trước.
Cúi đầu xem xét, con thỏ trắng dưới chân kia vẫn như cũ đang cắn giày của hắn, tức giận trừng to hai con mắt, thân thể mềm mại tuyết trắng bị hắn kéo trên mặt đất đi tới đi lui, tựa hồ không chịu tuỳ tiện bỏ qua cho hắn.
Lạc Thanh Chu nâng lên cái chân còn lại, giẫm trên mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nó, dùng lực xoa nắn đè ép mấy lần.
Nó rốt cục buông miệng ra, miệng tức giận phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nó, tiếp tục đi đến phía trước, ánh mắt ngạc nhiên quan sát bốn phía.
Hắn đi tới gần dòng suối nhỏ.
Nước suối thanh tịnh, chậm rãi chảy xuôi, bên trong chất đầy đá cuội xinh đẹp, có mấy con cá nhỏ bơi dưới đáy nước.
Nhưng trong nước này cũng không có cái bóng của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, trời xanh mây trắng, một vành mặt trời treo ở không trung đang phát ra ánh sáng xán lạn.
Nơi này hết thảy đều là như thật.
Nhưng hiển nhiên đều là giả.
Hắn ngồi xuống bên cạnh dòng suối, đưa tay múc một miếng nước uống vào, cảm giác buốt lạnh, thấm vào ruột gan.
Hắn lại liếc mắt nhìn mặt nước, vẫn như cũ không nhìn thấy cái bóng của mình.
Hắn đứng người lên, thuận theo nước suối đi tới phía trước.
Bên trên suối nước nơi đó, tựa hồ có một cây cầu nhỏ.
Hắn cúi đầu nhìn lại, hai bé thỏ trắng lại đuổi tới, con thỏ trắng bị chân hắn giẫm vẫn như cũ dữ dằn cắn giày của hắn, bị hắn kéo lấy mà đi tới; một bé thỏ trắng khác bị hắn chà đạp qua thì nhún nhảy một cái, tò mò đi theo ở phía sau.
Lạc Thanh Chu cảm giác không thấy có trọng lượng, không tiếp tục để ý tới bọn chúng, tiếp tục đi đến phía trước.
Đi vào cầu bên cạnh.
Hắn do dự một chút, đi tới.
Cầu gỗ rất hẹp, nhưng nhìn qua rất ổn.
Qua cầu, đối diện là một mảnh sơn cốc có từng bãi cỏ xanh hoa tươi rực rỡ.
Hai con hươu sao xinh đẹp đang cúi đầu ăn cỏ, gặp hắn tới, chỉ là nhìn thoáng qua liền không còn để ý không hỏi.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm bọn chúng một hồi, đột nhiên đi qua, sờ lên cây sừng của một con hươu sao trong đó.
Ai ngờ hươu sao này đột nhiên mở miệng nói:
- Lưu manh!
Lập tức, hai con hươu sao nhanh chóng trốn xa.
Lạc Thanh Chu ngẩn ngơ, đang lúc sững sờ nhìn theo bóng lưng của bọn nó, đột nhiên phát hiện trên vách đá trước mặt lấp lóe ánh sáng, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng bảy màu xinh đẹp.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, lập tức đi tới.
Vách đá bóng loáng như gương, dưới ánh mặt trời, phía trên mơ hồ xuất hiện một vài bức hoạ.
Những bức hoạ kia từ phải qua trái, chầm chậm lưu động, giống như đang trình chiếu một đoạn phim ngắn.
Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, ngửa đầu nhìn thoáng qua, lập tức lui lại, đứng xa một chút, lúc này mới thấy rõ bức hoạ phía trên.
Bản vẽ thứ nhất vẽ rất nhiều quái vật đầu có cặp sừng kỳ quái, bộ dáng hung hãn, lít nha lít nhít đứng thành mấy hàng.
Bức họa thứ hai là một sinh vật cao lớn cưỡi quái thú, bộ dáng giống như người nhưng cái trán mọc sừng. Chỉ thấy hắn cầm trường thương trong tay, uy phong lẫm liệt, đi theo phía sau là lít nha lít nhít đại quân quái vật.
Bức họa thứ ba thì là tràng cảnh hỗn chiến trên chiến trường, một phe là đại quân những quái vật kia, một bên còn lại là đại quân loài người. Bất quá trên đỉnh đầu hai bên có quái vật chân đạp liệt hỏa, cũng có nhân loại chân đạp phi kiếm, đều đang kịch liệt chiến đấu.
Bản vẽ thứ tư vẽ tòa thành to lớn nghiêng lệch, các loại phòng ốc sụp đổ, thi thể nhân loại và quái vật đầy đất.
Bản vẽ thứ năm vẽ đại địa sông núi sụp đổ, khắp nơi là một vùng phế tích. Lục địa biến thành hải dương, hải dương lại biến thành lục địa, sa mạc, phong bạo, lôi điện, hồng thủy, băng tuyết vân vân. Thế giới đang biến hóa, thương hải tang điền*, lịch sử thay đổi.
*Thương hải tang điền: bãi biển hóa nương dâu, việc thay đổi theo thời gian
- Nhân loại?