Thông đạo ở giữa dưới đáy hồ đầu kia đã được đả thông.
Từ cửa hang ra ngoài, phía trước là một mảnh mộ địa to lớn.
Lạc Thanh Chu thăm dò hai lần, ngoại trừ cỏ hoang đầy đất và rất nhiều phần mộ ra cũng không có phát hiện những vật khác.
Phía trước nhất mộ địa là một đầu tử lộ (đường cụt).
Bốn phía đều không đường có thể đi.
Lạc Thanh Chu cảm thấy mình vất vả mở đường lâu như vậy, có khả năng đã chọn sai lối đi, có lẽ một đầu bên trong hai con đường khác mới là con đường thông đến bảo tàng.
Không có cách nào.
Hắn quyết định tiếp tục một bên tu luyện, một bên mở con đường bên phải.
Nhưng một ngày này, hắn đột nhiên phát hiện dị thường.
Ngày này, hắn ở trong lòng đất tu luyện quên đi thời gian, thẳng đến trời tối mới chuẩn bị rời đi, nhưng mới đi ra khỏi thông đạo phía bên phải, trong thông đạo ở giữa bị hắn đả thông kia đột nhiên có một bóng trắng nhảy ra.
Hắn giật nảy mình, định thần xem xét, lại là một con thỏ.
Con thỏ kia trắng trẻo mũm mĩm nhìn có chút ngốc nghếch, khi nhìn thấy hắn cũng không có chạy trốn, chỉ nghiêng đầu, mở to hai mắt, tò mò nhìn chằm chằm quan sát hắn, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy con người.
Lạc Thanh Chu nhìn thỏ trắng sống sờ sờ, trong lòng âm thầm nghi hoặc.
Trong thông đạo ở giữa kia, âm u đầy tử khí, cuối cùng là một tòa mộ địa âm khí âm u, bên trong ngoại trừ mộ phần và cỏ hoang, không có cái gì.
Thậm chí không có một cái cây, không có một đóa hoa.
Mà bốn phía đều là tử lộ, sao lại đột nhiên có con thỏ từ bên trong chạy ra đây?
Hắn do dự một chút, quyết định đi xem thử thế nào.
- Sưu ——
Hắn đưa ta nắm chặt lỗ tai dài của con thỏ nhỏ trắng, đem nó xách lên, lập tức, tiến vào đầu thông đạo ở giữa.
Bé thỏ trắng trừng to hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn, tựa hồ bị sợ choáng váng, thân thể mềm mềm, đang rủ xuống ở nơi đó, cũng không giãy dụa.
Lạc Thanh Chu mang theo nó, bước nhanh xuyên qua thông đạo.
Không bao lâu.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng sáng ngời.
Lập tức, một cỗ hương hoa theo gió từ phía trước nhẹ nhàng thổi tới.
Lạc Thanh Chu chấn động trong lòng, càng thêm kinh nghi.
Bởi vì lúc trước hắn tiến đến dò xét qua mấy lần.
Phía trước vẫn luôn là một màu đen kịt, căn bản cũng không có sáng ngời, càng không có cơn gió mang theo hương hoa kiểu này.
Chẳng lẽ đi lầm đường? Ở giữa lại nhiều thêm một con đường?
Trong lòng hắn nghi hoặc, dừng bước lại, vừa cẩn thận quan sát một chút trước sau của thông đạo này, xác định đây chính là đi đường thông đạo hắn trước đó mở ra.
Trên mặt đất còn chất đống một tầng mảnh đá thật dày.
Đến cùng chuyện gì xảy ra?
Hắn lập tức mang theo con thỏ trong tay, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn thả chậm bước chân, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước, bất cứ lúc nào chuẩn bị ứng đối tình huống đột phát.
Có con thỏ, có khả năng còn có động vật khác.
Có động vật khác, có khả năng sẽ có sinh vật khác.
Khả năng yêu thú càng lớn.
Dù sao trong thông đạo nơi này, mai táng rất nhiều hài cốt yêu thú.
Ánh sáng sáng ngời trước mặt càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng.
Hương hoa trong không khí cũng càng thêm nồng nặc lên.
- Sưu ——
Ai ngờ hắn vừa tiếp cận lối ra, một thân ảnh đột nhiên từ bên trong ánh sáng phía trước đánh tới, trực tiếp nhào vào trên người hắn.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu cơ hồ không có chút gì do dự.
Một nháy mắt khi đạo thân ảnh kia nhào vào trong ngực, hắn đã lướt về đằng sau, đột nhiên đánh tới một quyền.
Quản nó là người hay là yêu, trước một quyền đánh ngã lại nói.
- Phốc!
Ai ngờ, nắm đấm đột nhiên đánh vào khoảng không.
Còn chưa thấy rõ kẻ đánh lén là cái gì, đạo thân ảnh kia đột nhiên giống như bọt biển, vỡ vụn mà ra, biến thành hư ảo.
Tại chỗ không có cái gì, ngay cả một tia vết tích cũng không có để lại.
Giống như vừa rồi không có cái gì xuất hiện qua.
Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm đấm, sững sờ tại chỗ.
Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn về phía bé thỏ trắng trong tay.
Bé thỏ trắng cũng không biết khi nào đã biến mất không thấy gì nữa.
- Ảo giác?
Hắn âm thầm kinh ngạc.
- Chít chít! Chít chít!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chim hót thanh thúy.
Hắn do dự một chút, đi ra ngoài, lập tức bị biến hóa trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Mộ địa âm khí âm u đột nhiên biến thành thế ngoại đào nguyên ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở, cỏ cây xanh tươi.
Trên mặt đất có từng bãi cỏ xanh, hoa tươi nở rộ.
Hồ điệp (bướm) đang chơi đùa, bé thỏ trắng đang nhảy nhót, trên nhánh cây, chim chóc lông vũ xinh đẹp đang vui sướng kêu to.
Cách đó không xa, suối nước róc rách chảy xuôi.
Hươu sao mọc lên sừng hươu xinh đẹp tốp năm tốp ba, có cúi đầu uống nước bên dòng suối, có đang nhàn nhã tản bộ.