Tiểu nha đầu cau mũi một cái, không có lại để ý tới hắn, tiếp tục ôm cây chổi quét rác.
Thu nhi rất nhanh bưng tới nước nóng.
Hầu hạ hắn rửa mặt xong, chải tóc, mặc vào vớ giày, lại tiến đến bếp sau bưng cho hắn bữa sáng vừa làm cùng hoa quả tươi mới.
Lạc Thanh Chu ăn điểm tâm xong, đọc sách trong thư phòng.
Hai nha hoàn biết hắn cần yên tĩnh, rời khỏi đình viện, vào trong nhà, tiếp tục chế tác quần áo.
Dưới váy màu vàng nhạt, Thu nhi đã mặc vào quần tất màu trắng, hẳn là vừa làm xong.
Cái yếm Tiểu Điệp đêm đó mặc thật ra đã không tính là cái yếm.
Bởi vì khối vải che trên bụng đã không còn.
Hai nha đầu tựa hồ rất có thiên phú đối với việc chế tác quần áo, sửa chữa cùng mặc thử các loại càng to gan hơn.
Hơn nữa thoạt nhìn đều rất không tệ.
Lạc Thanh Chu đọc sách một hồi, lên tiếng chào hỏi hai người, đi ra cửa.
Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung.
Hắn do dự một chút, cũng không dừng lại, tiếp tục đi đến phía trước.
Tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, quan sát bốn phía một chút mới đi đến nơi hẻo lánh, xuống nước, tiến vào đáy hồ.
Đến bên trong đáy hồ, hắn chỉ mặc một cái quần đùi.
Trước tiên ở trong thạch thất đánh Bôn Lôi Quyền một hồi, sau khi đánh toàn thân đổ đầy mồ hôi, lại hấp thu một giọt linh dịch, sau đó đi đến đầu thông đạo ở giữa kia.
Quanh co khúc khuỷu, dốc đứng hướng xuống phía dưới.
- Oanh!
Lập tức, hắn thôi động nội lực, nội tạng ấm áp thông qua từng cái huyệt khiếu ngũ tạng lục phủ, bắt đầu một bên thổ nạp, một bên bộc phát lực lượng, tiếp tục tu luyện mở đường.
Một quyền đánh xuống, mảnh đá vẩy ra, khí lưu tán loạn.
Tiếp tục không ngừng, mãi cho đến giữa trưa.
Địa thế phía trước vẫn đang kéo dài hướng xuống phía dưới, mà nhiệt độ cũng càng ngày càng cao, hài cốt trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều.
Ngoại trừ hài cốt yêu thú, hài cốt nhân loại cũng có rất nhiều.
Giữa trưa nghỉ ngơi một hồi.
Ăn thịt bò và hoa quả, uống nửa ấm nước sạch.
Sau đó, tiếp tục tu luyện mở đường.
Năng lượng của giọt linh dịch kia bạo phát ra trong thân thể của hắn, thể lực hắn vẫn như cũ rất dồi dào.
Thời gian một ngày, đảo mắt mà qua.
Chạng vạng tối, hắn lần nữa mở ra con đường hơn mười mét.
Trên đường không chỉ có phát hiện hài cốt yêu thú và nhân loại, lần này, hắn còn nhìn thấy một gốc cỏ nhỏ ba lá màu đỏ sậm, không biết là thực vật ra sao.
Hắn chạm đến phiến lá một chút, vậy mà cảm nhận được một trận nhiệt lượng rất lớn xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền đến.
Hắn cảm thấy gốc Tam Diệp Thảo này rất có thể là một gốc dược liệu hoặc là linh dược.
Bất quá hắn cũng không có vội vã ngắt lấy.
Dù sao nơi này tạm thời tựa hồ chỉ có một mình hắn biết, trước hết để nó sinh trưởng ở nơi này, chờ hắn đi đến Tụ Bảo các tìm một chút thư tịch giới thiệu về linh dược, nhìn kỹ lại nói.
Hắn rất nhanh dùng hết dược thủy luyện tạng.
Hai ngày nữa, hắn còn muốn tiếp tục ra khỏi thành đi săn, kiếm kim tệ, mua dược thuỷ, thuận tiện tiếp tục tôi luyện kỹ xảo chiến đấu trong Hắc Mộc lâm.
Tối hôm qua hắn gặp Lạc Ngọc.
Không nghĩ tới đối phương không chỉ có bình yên vô sự, lại còn tiếp tục gặp gỡ giao lưu với công tử phủ thành chủ cùng một chỗ.
Cho nên hắn lần nữa có cảm giác nguy cơ.
Trưởng công chúa rời khỏi Mạc Thành, Nam Quốc quận vương cũng đi, hiện tại toàn bộ Mạc Thành, quyền lực và thực lực cường đại nhất tự nhiên là phủ thành chủ.
Nếu như phủ thành chủ muốn đối phó Tần gia, vậy thì phiền toái.
Bất quá còn tốt, trước khi Trưởng công chúa đi từng gióng trống khua chiêng đi vào Tần phủ.
Mặc dù chuyện bái sư có khả năng không có truyền đi, cho dù truyền ra ngoài có lẽ cũng sẽ không có người tin tưởng, nhưng Trưởng công chúa đến Tần phủ, quan hệ với Tần phủ gần hơn không ít, khẳng định không gạt được.
Cho nên phủ thành chủ cũng sẽ không trắng trợn động thủ.
Dù sao Trưởng công chúa vẫn đang ở bên ngoài tiền tuyến cách đây không đến mười cây số.
Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Cho nên, hắn nhất định phải tiếp tục để cho mình mạnh lên.
Cho dù không vì Tần phủ, cũng phải vì mình, vì báo thù.
Hắn và Lạc Ngọc đã không còn nể mặt mũi.
Cho nên, Lạc Ngọc tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình đối với hắn, vừa có cơ hội, khẳng định phải động thủ.
Mà hắn, cũng tuyệt đối không làm cho đối phương được như ýnguyện thi vào Long Hổ học viện.
Vị Đại phu nhân kia hẳn là đã trở về từ kinh đô.
Đoán chừng trải qua mấy chuyện kia, bà ta sẽ trung thực đi nhiều.
Bà hiện tại duy nhất hi vọng chính là Lạc Ngọc có thể thông qua Long Hổ học viện khảo thí, sau đó tiến vào kinh đô, giống như vị đại nhi tử kia của bà ta, về sau tiến vào triều đình, có được quyền lực cùng vinh quang.