Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không để bà ta đạt được ý nguyện.
Bà càng hi vọng, càng thương yêu, càng nghĩ muốn có, hắn càng phải hủy diệt triệt để để tất cả mọi thứ.
Bao gồm cả nhi tử bà ta yêu thương nhất.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu đánh ra một quyền cuối cùng, thầm nghĩ rời đi, trở ra đáy hồ.
Ở dưới đáy hồ tắm rửa một lúc, hắn lên bờ.
Lập tức tiến vào rừng trúc, thần hồn xuất khiếu, bay đến mái nhà Vọng Nguyệt lâu giữa hồ, tiếp tục tắm rửa lấy trời chiều cùng ráng chiều tu luyện thần hồn.
Màn đêm rất nhanh bao phủ.
Hắn cảm thấy toàn bộ thần hồn ấm áp dễ chịu, cho dù không có mặt nạ huỳnh quang che chở, hắn cũng cảm giác không thấy khí lạnh của gió đêm.
- Bạch!
Hắn lại luyện tập phi kiếm một hồi mới bay vào rừng trúc, thần hồn quay về cơ thể.
Trở lại Mai Hương Uyển.
Sau khi cơm nước xong, tiếp tục ở hậu viện tu luyện quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi ».
Sau đó tắm rửa ngâm dược thủy.
Ban ngày đi đáy hồ mở đường rèn luyện nội tạng, ban đêm luyện quyền ngâm thuốc, sau đó ngon lành ngủ một giấc.
Liên tục ba ngày ba đêm, hắn chỗ nào cũng không có đi.
Không có xuất phủ, thần hồn cũng không tiếp tục đi Uyên Ương lâu.
Ba ngày sau.
Hắn đã sử dụng hết dược thủy luyện tạng.
Đồng thời, đầu thông đạo ở giữa nhất dưới lòng đất đã được thông về phía trước gần năm mươi mét.
Hắn thấy được càng nhiều bụi cây, hài cốt hư thối, khôi giáp binh khí.
Không gian trước mặt càng ngày càng rộng rãi.
Hắn đã có thể cảm giác được một cách rõ ràng từ phía trước có lưu động đến khí tức, còn có thể ngửi được một mùi cỏ cây.
Mà phía trước còn ra hiện một tia sáng.
Hiển nhiên, đường sắp thông.
Một ngày này, hắn thậm chí còn nhìn thấy một con rết rất to, dài gần một mét từ trong khe hở tảng đá phía trước chui ra ngoài, kém chút cắn một cái lên cánh tay hắn, bị hắn tung một quyền đánh nát nhừ.
Không biết con rết kia phun ra khí tức có độc, hay là thân thể có độc.
Sau khi giết chết con rết về sau, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hắn không dám chờ lâu ở trong động, lập tức ra ngoài tắm rửa dưới đáy hồ, lên bờ về tới Mai Hương Uyển.
Trong phòng ngủ ròng rã một buổi chiều mới cảm giác triệu chứng biến mất.
Chạng vạng tối.
Hắn lại đi đáy hồ, nhặt lên thi thể đại ngô công (rết) đã vỡ vụn kia, cất vào trong bình, cầm trở về.
Lập tức ngừng thở, mài thành bột, trộn vào vôi phấn, thu vào một cái túi chuyên môn khác.
Mấy ngày nay cường độ cao mở đường tu luyện, cũng không làm cho hắn mỏi mệt mệt nhọc, ngược lại lại để cho hắn súc tích càng nhiều năng lượng.
Đồng thời, tinh lực tràn đầy, ngo ngoe muốn động.
Cho nên đêm nay tắm rửa xong, ngay khi Thu nhi thò đầu vào cửa hỏi hắn - Công tử, đêm nay muốn thị tẩm hay không?
Hắn trả lời rất nhanh:
- Muốn.
Đêm nay mặt trăng rất tròn, gió nhẹ rất yên tĩnh.
Không biết vị Nguyệt tỷ tỷ cùng vị kia Nguyệt muội muội kia phải chăng còn đang ở Uyên Ương lâu đau khổ chờ hắn.
Mặc dù liên tục bốn đêm không có đi, trong lòng có chút áy náy, nhưng dù sao hắn cũng có chuyện của mình.
Cũng không thể mỗi ngày đều đi kể chuyện xưa cho các nàng nghe.
Cho dù tính thời gian bằng gì thì cũng có thời điểm cuối tuần.
Mà hai vị kia cũng biết, bây giờ chính là lúc sau tết, trong nhà hắn còn có nương tử phải bồi.
Chờ một lúc xem đi.
Nếu như còn có tinh lực, vậy đi ra ngoài một chuyến.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng mở ra.
Một đôi chân nhỏ tiêm tú mang vớ lưới tuyết trắng như ẩn như hiện dưới làn váy lụa mỏng, giẫm lên tấm thảm mềm mại, ngượng ngùng đi vào.
Nửa người trên...
A, bên trong giống như mặc đai váy thật mỏng.
- A?
- Công tử, thế nào?
- Không sao chứ...
- Hừ, có phải công tử tưởng rằng Thu nhi tỷ tỷ, kết quả phát hiện là nô tỳ, cho nên rất thất vọng hay không?
- Không có... Đừng nghĩ lung tung, công tử rất vui vẻ.
- Hừ hừ, công tử, Thu nhi tỷ tỷ đã quyết định, hiện tại sẽ không tiện nghi công tử.
- A? Vì sao?
- Bởi vì Thu nhi tỷ tỷ là người của nhị tiểu thư, Thu nhi tỷ tỷ sợ công tử đến lúc đó...
- Đừng có dông dài.
- Vậy công tử đừng lề mà lề mề....
Trong phòng, rất nhanh an tĩnh lại.
Lúc rạng sáng.
Lạc Thanh Chu dỗ ngủ người trong ngực, cảm giác tinh thần vẫn còn rất tốt.
Sau đó, thần hồn xuất khiếu.
Trước thăng lên giữa không trung, quan sát toàn bộ Tần phủ một hồi, sau đó lại tuần tra đường đi hẻm nhỏ bốn phía, thấy không có dị thường, lúc này mới bay tới Uyên Ương lâu.
Bất quá, chờ hắn bay đến Uyên Ương lâu mới phát hiện Nguyệt tỷ tỷ cùng Nguyệt muội muội kia đều không ở đây.
Không biết từ giờ không đến nữa hay đêm nay không tới.
Hắn bay đến mái nhà, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, một bên tắm rửa ánh trăng tu luyện nội công tâm pháp, một bên chờ đợi.