Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 651: Công tử thật tham




Hai tiểu nha đầu ở trong chăn vui đùa một hồi mới ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

Ngoài cửa sổ, trời tối người yên.

Không biết qua bao lâu.

Một thân ảnh đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện trong đình viện.

Nàng đứng im ắng một hồi dưới cây hoa đào sau đó mới đi tới dưới mái hiên, đứng ở bên cửa sổ thư phòng, nghe động tĩnh bên trong.

Hồi lâu sau.

Cửa sổ đột nhiên mở ra, lập tức, lại nhanh chóng đóng lại.

Tí tách, tí tách...

Trong đêm tối yên tĩnh, tựa hồ cũng chỉ có âm thanh của đồng hồ nước.

Lúc này, cạnh bàn bên trong cửa sổ đã nhiều thêm một thân ảnh.

Nàng yên lặng nhìn một hồi cục mực cùng nghiên mực trên bàn, lại nhìn một hồi giấy tuyên đã cuốn lên trên bàn, sau đó thân thể khom xuống, cởi bỏ giày, bên trong vớ lưới tuyết trắng là chân ngọc thiếu nữ tiêm tú tiểu xảo.

Váy động chập chờn, nàng di chuyển bước chân, vô thanh vô tức đi tới buồng trong, đứng ở bên giường.

Ngọn nến trên đầu giường tí tách rơi lệ, im ắng thiêu đốt.

Tí tách, tí tách...

Đồng hồ nước dưới mái hiên giống như đang thúc giục cái gì.

Trong phòng, mùi thơm lưu động.

Tiếng hít thở trên giường, dần dần nặng nề.

Thân ảnh đứng an tĩnh bên giường thật lâu rốt cục giơ tay lên, chậm rãi giải khai dây thắt lưng ở giữa bờ eo nhỏ nhắn.

Lập tức, váy áo trượt xuống.

Một bộ ngọc thể duyên dáng tuyết trắng như ngọc, như hoa nở nộ.

Gỡ xuống mộc trâm trên đầu.

Tóc xanh đầy đầu như suối tản mát, đen nhánh mềm mại, óng ánh như gấm.

Mái tóc rủ xuống bên hông, cơ hồ bọc lại toàn bộ lưng ngọc cùng bờ eo nhỏ nhắn tinh tế ôn nhu của thiếu nữ, vừa lúc rơi bên trên bờ mông đẹp ngạo nghễ ưỡn lên.

Dưới ánh nến, tóc đen tối như đêm, ngọc thể trắng như tuyết.

Xinh đẹp như hoa, duy mỹ như vẽ.

Thiếu nữ đứng bên giường một hồi mới lên giường, trút bỏ vớ lưới, lộ ra một đôi chân ngọc tuyết trắng tinh xảo phấn nộn.

Nàng nằm lên giường, an tĩnh nhìn hắn một hồi mới vươn tay, chậm rãi vuốt ve con mắt bầm đen của hắn, một bên nhẹ nhàng vuốt ve, một bên thấp giọng thì thào:

- Đau không? Đêm nay... Trừng phạt, Thiền Thiền, được không?

- Vù ——

Ngoài cửa sổ, gió đêm nghẹn ngào.

Cây hoa đào trong đình viện chập chờn nhánh hoa, cánh hoa bay tán loạn.

Đầy viện đều là mùi thơm của hoa đào.

Ánh trăng trong sáng, thanh lãnh như tuyết.

Bên trên mái cong Uyên Ương lâu.

Thân ảnh xanh nhạt cô độc đứng ở nơi đó, nhìn qua bóng đêm xa xa, không biết đang tắm ánh trăng tu hành, hay đang suy nghĩ gì, thật lâu không động.

Thẳng đến bình minh.

Bóng đêm lặng yên thối lui.

Bên trên núi xanh xa xa, mặt trời mới mọc lặng lẽ lộ ra nửa bên gò má, vụng trộm dò xét nhân gian một hồi mới lộ ra toàn bộ khuôn mặt.

Ánh mặt trời vàng chói, rất nhanh rải đầy đại địa.

Thành trì yên tĩnh trong bất tri bất giác đã trở nên náo nhiệt.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, trên bệ cửa sổ sớm đã rải đầy ánh nắng.

Trong bình hoa cắm hoa tươi vừa hái, theo gió sớm xuyên thấu qua khe hở cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào.

Hương hoa đầy phòng.

Chim chóc kêu to trong đình viện.

Tiểu Điệp lại xua đuổi chim sẻ trong viện, miệng tức giận nói:

- Chim sẻ thối, đừng kêu, quấy rầy công tử đang ngủ.

Thu nhi thì đang ở bên giếng nước nghịch nước giếng mát mẻ, con ngươi thanh tịnh hiện ra ý cười nhìn nàng, nụ cười trên mặt tươi đẹp như ánh nắng.

Lạc Thanh Chu nằm trên giường một hồi, ngồi dậy.

Vén chăn lên, không mảnh vải che thân.

Nghĩ đến mộng tối hôm qua.

Không, không phải là mộng.

Tối hôm qua tựa hồ đột nhiên trở nên không giống.

Mùi thơm vẫn là mùi thơm kia, bộ dáng vẫn là người kia.

Nhưng tối hôm qua hắn càng chủ động.

Mặc dù ánh mắt vẫn như cũ mơ hồ, thấy không rõ lắm, nhưng hắn đã không còn toàn thân vô lực bị khi phụ, mà lại sinh long hoạt hổ chiếm cứ chủ động, khi dễ nàng.

Tối hôm qua mới giống như là động phòng chân chính.

Hắn thậm chí còn đổi mấy tư thế, còn chủ động hôn môi nàng hồi lâu.

Chỉ là, khi hắn muốn nhìn rõ nàng, hắn muốn nói chuyện, ánh mắt bị ngăn cản, miệng lưỡi không thể lên tiếng.

Trước đó hắn chí ít còn có thể hô một tiếng ‘Bách Linh’. Nhưng tối hôm qua, hắn cái gì đều nói không nên lời.

Đây là một loại công pháp nào đó, hay là một loại dược vật kỳ kỳ quái quái nào đó?

Không quan trọng.

Dù sao hắn thoả mãn là được rồi.

Rời giường mặc quần áo, đẩy cửa sổ ra, không khí mới mẻ cùng hương hoa trong đình viện đập vào mặt.

Tiểu Điệp đang ôm cây chổi còn lớn hơn người nàng quét rác.

Thu nhi nghe được động tĩnh, nhìn hắn bên cửa, vội vàng gọi:

- Cô gia, chờ một lát, nô tỳ lập tức tới ngay.

Tiểu Điệp dừng quét rác, con ngươi thanh tịnh, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn nói:

- Công tử, người muốn Thu nhi tỷ tỷ hầu hạ người đây, hay muốn nô tỳ hầu hạ người?

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nói:

- Cùng một chỗ đi, công tử không keo kiệt.

- Hừ hừ, công tử thật tham.