Nói xong, thân thể khom xuống, muốn uốn gối quỳ xuống.
Tần Văn Chính khom người đứng trước người nàng lập tức biến sắc, cuống quít đi về phía trước mấy bước, trước một bước uốn gối quỳ xuống, hai tay hư đỡ, mặt mũi tràn đầy trắng bệch, run giọng nói:
- Điện hạ, tuyệt đối không thể.
Nếu như để bà cô này quỳ, Tần gia sẽ lập tức nhảy lên trên đầu sóng ngọn gió.
Cho dù đương kim Thánh thượng, cũng không chịu nổi một quỳ này của Trưởng công chúa, chớ nói chi những tiểu nhân vật như bọn hắn.
Lạc Thanh Chu thấy thế, cũng lập tức đi ra từ dưới mái hiên, bước nhanh đi đến trước mặt của nàng, cúi đầu cung kính nói:
- Điện hạ, không cần như thế.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, lại nghiêng người mấy bước, tránh đi Tần Văn Chính quỳ trên mặt đất đang giơ lên hai tay chuẩn bị ngăn cản nàng, hai đầu gối khẽ cong, lại muốn quỳ xuống.
Lạc Thanh Chu cuống quít tiến lên đưa tay hư đỡ.
Ai ngờ Nam Cung Hỏa Nguyệt lần này giống như muốn thật quỳ xuống, tránh đi khỏi hai tay của hắn, hai đầu gối đã sắp quỳ xuống dưới.
Lạc Thanh Chu âm thầm giật mình, vội vàng dùng lực bắt lấy tay của nàng, nâng thân thể của nàng lên, nói:
- Điện hạ, nếu ngươi nhất định phải quỳ xuống, những thứ chưa hoàn thành kia, tại hạ tuyệt sẽ không viết tiếp.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dừng một chút, đứng thẳng người lên, nhìn hắn nói:
- Tiên sinh, bản cung thành tâm, tuyệt không trêu đùa tiên sinh và có ý uy hiếp tiên sinh.
Cái này còn không có uy hiếp?
Lạc Thanh Chu buông lỏng tay của nàng ra, lần nữa tỏ ra thái độ kiên quyết từ chối:
- Điện hạ, chuyện này, tại hạ tuyệt không thể đáp ứng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng tại chỗ không hề động, cũng không nói gì thêm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong đình viện, hoàn toàn tĩnh mịch.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, đành phải ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói:
- Điện hạ, cố sự sẽ không đoạn. Điện hạ về sau nếu như có hoang mang cùng không hiểu, đều có thể phái người đến tìm tại hạ, tại hạ sẽ toàn lực ứng phó.
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt rốt cục lộ ra ý cười, tựa hồ chuyên môn chờ câu nói này.
Ánh mắt nàng sáng rực, gật đầu nói:
- Tốt, đã sinh đã thực sự không nguyện ý, vậy bản cung không miễn cưỡng. Nếu như tiên sinh về sau gặp phải khó khăn gì, cứ việc đi tìm bản cung, bản cung cũng sẽ toàn lực ứng phó chuyện của tiên sinh.
Dám người Tần gia nghe được câu này, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên kia lần nữa thay đổi.
Người ở rể nho nhỏ này muốn bay lên trời rồi.
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp.
Việc đã đến nước này, hắn còn có thể nói cái gì.
Mặc kệ hắn có nói câu nói vừa rồi kia hay không, quan hệ giữa hắn và Trưởng công chúa liền đã không cách nào rũ sạch.
Đối phương hôm nay đến đây bái sư trước mặt nhiều người như vậy, hiển nhiên chính là có ý này.
Hắn và Tần gia hiện tại đã bị cưỡng ép buộc chặt trên chiếc thuyền lớn của đối phương, về sau vô luận gió êm sóng lặng hay là cuồng phong sóng lớn, bọn hắn đều không xuống được nữa.
Trừ phi lên bờ, hoặc là, thuyền hủy người vong.
Vị Trưởng công chúa này có tâm cơ có sự quả quyết, rồi tâm tính cường đại có thể co được dãn được, quả thực làm hắn cảm thấy sau lưng phát lạnh.
- Nguyệt Vũ, lấy tới lễ vật bản cung chuẩn bị cho tiên sinh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt phân phó một tiếng.
- Vâng, điện hạ!
Nguyệt Vũ đáp ứng một tiếng, tay lập tức nâng một thanh bảo kiếm, đi lên phía trước, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu ngưng mắt nhìn thoáng qua.
Vỏ kiếm vàng óng ánh, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, lóe ra quang trạch tôn quý mê người.
Trên vỏ kiếm còn điêu khắc một đầu Hoàng Điểu giương cánh bay cao, miệng đang phun ra hỏa diễm, uy phong lẫm liệt.
- Tiên sinh, chuôi bảo kiếm này là Kim Hoàng kiếm của bản cung, chính là tiên đế chuyên rèn đúc cho bản cung, gặp kiếm như gặp người. Tiên sinh nhận lấy, về sau nếu có khó khăn, có thể cầm kiếm này đi trong quân hoặc Hỏa Nguyệt Quốc tìm bản cung, không người dám cản.
Dám người Tần gia ngẩng đầu nhìn lên, đều mở to hai mắt, khiếp sợ không thôi.
Trưởng công chúa lại lấy ra chuôi bảo kiếm đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của nàng ở Hỏa Nguyệt Quốc, tiểu tử này đến cùng như thế nào làm được?
Lạc Thanh Chu thấy việc đã đến nước này, cũng không có từ chối nữa, hai tay cung kính tiếp nhận, bái tạ nói:
- Đa tạ điện hạ hậu ái.
Trưởng công chúa thấy hắn nhận lấy, nụ cười trên mặt càng ngày càng thân thiết, con mắt nhìn đạo thân ảnh tuyết trắng dưới mái hiên kia một chút, chắp tay nói:
- Tiên sinh, vậy bản cung sẽ không quấy rầy các ngươi ăn tết, cáo từ.
Nói xong, đưa tay cầm tay của hắn, nhét một tờ giấy vào lòng bàn tay của hắn.
Lập tức quay người mà đi.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, lúc này mới khom người nói:
- Điện hạ bảo trọng.