Tiếng bước chân nặng nề cùng âm thanh thiết giáp ma sát dần dần đi xa, rất nhanh đi ra cửa chính.
Trong đình viện vẫn như cũ tĩnh không một tiếng động.
Thẳng đến tiếng vó ngựa ngoài cửa lớn dần dần đi xa, Tần Văn Chính quỳ trên mặt đất mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, lập tức đứng lên.
Ai ngờ vừa đứng lên, hai chân đột nhiên mềm nhũn, kém chút té ngã.
Lạc Thanh Chu vội vàng đỡ hắn.
Sắc mặt Tần Văn Chính trắng bệch, đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, bộ dáng tim đập nhanh sống sót sau tai nạn, run giọng nói:
- Thanh Chu, ngươi làm đúng, vừa rồi nếu để cho Trưởng công chúa quỳ xuống, Tần gia chúng ta từ trên xuống dưới, già già trẻ trẻ, chỉ sợ đều muốn xong. Ai...
Hắn ngừng lại một hồi, nhìn đám người vẫn như cũ run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất nói:
- Đều đứng lên đi, còn quỳ làm cái gì, điện hạ đã sớm đi xa.
Đám người ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh hắn, cùng bảo kiếm kim quang lóng lánh trong tay thiếu niên kia.
Gặp kiếm như gặp Trưởng công chúa, bọn hắn sợ.
Tần Văn Chính cũng liếc qua chuôi bảo kiếm trong tay con rể của mình, một bên hãi hùng khiếp vía, một bên trong lòng ngứa ngáy, rất muốn lấy tới kiểm tra, sau đó rút ra nhìn một chút.
Chuôi bảo kiếm này không chỉ có đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng, nghe nói lúc trước tiên đế tìm rất nhiều luyện khí đại sư luyện chế, trong đó tăng thêm rất nhiều tài liệu trân quý, đoán chừng chí ít cũng là một kiện pháp khí.
- Nhạc phụ đại nhân, muốn nhìn không?
Lạc Thanh Chu thấy hắn ánh mắt đầy lửa nóng, ngón tay ngo ngoe muốn động, lập tức đưa bảo kiếm trong tay tới trước mặt hắn.
Tần Văn Chính giật nảy mình, cuống quít lui lại khoát tay nói:
- Không cần không cần, Thanh Chu, chính ngươi lấy được. Thứ này thế nhưng là vật phẩm tư nhân của Trưởng công chúa, là bảo vật trấn quốc của Hỏa Nguyệt Quốc, ngàn vạn không thể cho người khác chạm đến, đây chính là tội đại bất kính.
Tần nhị gia và Tần tứ gia cũng đứng lên, vây quanh, cười rạng rỡ mà nói:
- Đúng vậy Thanh Chu, thứ này thế nhưng là tiên đế trước kia chuyên môn rèn đúc cho Trưởng công chúa, không chỉ có đại biểu cho Trưởng công chúa, còn đại biểu cho tiên đế, không thể bất kính. Nhanh lấy về bày ra trong chính sảnh, cố gắng giữ gìn, mỗi ngày đều lau, không thể để nó bị dính tro bụi, càng không thể để cho người ta cho trộm đi hoặc làm hư, đây chính là tội danh mất đầu.
Lạc Thanh Chu thấy mình cầm thanh bảo kiếm này, mọi người tựa hồ cũng có chút sợ, đành phải đi qua đám người, đi đến dưới mái hiên nói:
- Trước giúp ta đem về.
- Ừm ừm! Được cô gia.
Bách Linh lập tức vui vẻ vươn hai tay.
Kiếm trong tay Lạc Thanh Chu nhoáng một cái ở trước mặt nàng, đưa tới trước mặt Tiểu Điệp, nói:
- Để gian phòng của ta đi.
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, vội vàng run rẩy tiếp trong tay, sợ hãi nói:
- Nha.
Thu nhi ben cạnh vội vàng nói:
- Tiểu Điệp, đi, ta và ngươi đi cùng một chỗ, ngàn vạn lần phải nắm chặt, đừng để rơi mất.
Hai tiểu nha đầu lập tức bưng lấy bảo kiếm, mặt mũi tràn đầy khẩn trương rời đi.
Tần Văn Chính vội vàng phân phó:
- Chu Thông, mang hai tên hộ vệ đi cùng.
- Tuân lệnh! Lão gia!
Chu quản gia lập tức tự mình mang theo hai tên hộ vệ, ở phía sau cẩn thận từng li từng tí hộ tống hai tiểu nha đầu rời đi.
Chuôi bảo kiếm này thế nhưng là trấn phủ chi bảo và miễn tử kim bài của toàn bộ Tần gia bọn hắn, không thể có nửa điểm sơ xuất.
Bách Linh tức điên, nụ cười trên mặt cứng ngắc, hai tay đang duỗi ra cũng cứng đờ rụt trở về, bộ ngực nâng lên hạ xuống trừng mắt nhìn tên vô lại nào đó cố ý trêu đùa nàng.
Lạc Thanh Chu xoay người, không nhìn nàng, nhìn về phía trong viện.
Lúc này, những người khác quỳ gối trong đình viện đều lần lượt đứng lên.
Bất quá vẻ chấn kinh cùng kinh hãi trên mặt vẫn không có thối lui.
Đặc biệt là vị nhạc mẫu đại nhân kia, vậy mà hai chân như nhũn ra, đứng không dậy nổi, được Mai nhi và một nha hoàn khác dìu dắt.
- Đi thôi, đi vào nhà.
Anh mắt Tần Văn Chính phức tạp nhìn nàng một chút, mang theo đám người tiến vào phòng.
- Lão... Lão gia, ta đau bụng...
- Lão gia, ta... Ta cũng thế...
Tần nhị gia cùng Tần tứ gia đang muốn đi theo vào nhà, hai phu nhân bọn hắn đều là hai chân như nhũn ra ôm bụng, làm ra mặt mũi tràn đầy thống khổ, không còn dám đi theo vào.
Tống Như Nguyệt được hai nha hoàn vịn lập tức sáng mắt lên, vội vàng thừa cơ nói:
- Đi, đi hậu viện của ta...
Thế là, một đám nha hoàn ma ma lập tức vây quanh ba vị phu nhân đang hai chân đều như nhũn ra, run run rẩy rẩy, chật vật rời đi.
- Làm sao đều đau bụng, đại ca, có phải nước trà cùng điểm tâm không đúng hay không, bị người hạ độc rồi?