- Đúng thế! Đại tẩu, ngươi yên tâm, chúng ta biết được phân tấc. Nào có đối xử người ở rể giống các ngươi như thế, tiếp tục như vậy nữa, thật là muốn phản trời! Nhất định phải hảo hảo gõ một cái.
Đúng vào lúc này, hạ nhân tiến đến bẩm báo:
- Lão gia, phu nhân, Nhị công tử nơi đó không có cho nô tài đi vào, nói là mấy ngày nay đang trong thời khắc mấu chốt.
Thần sắc Tần Văn Chính hơi cứng lại, lập tức nói:
- Được rồi, đừng đi quấy rầy hắn. Còn bọn người Khiêm Gia tới sao?
Lúc đang hỏi, trong đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại.
Ngay cả những tiểu hài vui đùa ầm ĩ ngoài hành lang cũng dần dần an tĩnh lại.
Trong đình viện, một thiếu niên khoác nho bào rộng rãi dáng người cao ráo, thanh tú tuấn lãng, cùng một thiếu nữ váy áo tuyết trắng, đẹp như tiên nữ sóng vai mà tới.
Sau lưng bọn hắn có mấy nha đầu bộ dáng xinh đẹp đi theo.
- Kia là Khiêm Gia tỷ tỷ sao? Thật xinh đẹp, hình như ta chỉ thấy qua có một lần thôi.
- Ta đã gặp qua mấy năm trước, bình thường chúng ta tới nơi này, nàng đều không có đi ra đây.
- Uyển nhi tỷ tỷ, nhìn Khiêm Gia tỷ tỷ như vậy còn muốn xinh đẹp hơn tiên nữ trong các bức vẽ nữa.
- Bên cạnh chính là tướng công của Khiêm Gia tỷ tỷ sao? Bộ dáng cũng rất cao, còn rất soái nữa, rất xứng đôi với Khiêm Gia tỷ tỷ.
- Nghe nói là người đọc sách, văn thải khá tốt.
Thế hệ trẻ tuổi đều đứng bên trên hành lang khe khẽ bàn luận.
Có người nhiệt tình hô vài câu ‘Khiêm Gia tỷ tỷ’ cùng ‘Khiêm Gia muội muội’, cũng không có đạt được đáp lại.
Tần đại tiểu thư với thần sắc thanh lãnh, không coi ai ra gì đi vào trong nhà.
Tiếng nói chuyện trong phòng cũng an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, cảm thụ được ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, không có quá nhiều khẩn trương.
Dù sao buổi sáng đã xã đến chết lặng.
Hai người đi đến trước mặt Tần Văn Chính.
Nha hoàn vội vàng bưng tới nước trà.
- Nhạc phụ đại nhân, uống trà.
Lạc Thanh Chu chủ động nâng chung trà lên, đưa tới.
Tần Văn Chính tiếp nhận, nhấp một miếng tượng trưng, kỳ quái nói:
- Thanh Chu, ngươi không phải đi ra ngoài rồi sao? Nhanh như vậy đã trở lại rồi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vừa trở về.
Hắn lại khom mình hành lễ cho hai trung niên bên cạnh, kêu:
- Nhị thúc, Tứ thúc.
- Tốt, tốt.
Hai người đều tươi cười đầy mặt nhẹ gật đầu, bất quá không nói thêm gì.
Theo bọn hắn nghĩ, thiếu niên này được đại ca coi trọng, cũng chỉ là thân phận hèn mọn của một con thứ cùng người ở rể, đối với hắn bây giờ cũng không có cái gì tốt để nói, cũng kéo không xuống mặt mũi mà thân cận với hắn.
Lạc Thanh Chu lại bưng chén trà, đi qua khom người đưa tới trước mặt Tống Như Nguyệt, nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, mời uống trà.
Tống Như Nguyệt ở trước mặt nhiều người như vậy, vẫn rất cho hắn mặt mũi, tiếp nhận chén trà, nhấp một miếng, đưa cho hắn một cái hồng bao, thản nhiên nói:
- Thanh Chu, năm mới đã tới, không nên lười biếng, cần tiếp tục học tập cho giỏi, tranh thủ thi Hương cao trung. Đến lúc đó vì ngươi, hay là vì Tần phủ ta đều sẽ có chút mặt mũi.
Lạc Thanh Chu dùng hai tay tiếp nhận hồng bao, mặt mũi tràn đầy cung kính đáp:
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
Tống Như Nguyệt chỉ vào hai phụ nhân bên cạnh nói:
- Đây là nhị thẩm tứ thẩm ngươi, các nàng có lời muốn nói với ngươi.
Nói xong, nhìn hắn một cái, lập tức lại tăng thêm một câu:
- Cũng không biết các nàng muốn nói gì, bất quá các nàng đều là trưởng bối của ngươi, nếu như nói ra những lời ngươi không thích nghe, ngươi đừng để trong lòng.
Lạc Thanh Chu cúi đầu đáp:
- Vâng.
Hai phụ nhân híp mắt đánh giá hắn một phen, trong lòng đều âm thầm khen: “Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, ôn tồn lễ độ, khó trách đại ca đại tẩu sủng hắn như vậy.”
Lập tức, hai người đều lạnh mặt, chuẩn bị nghiêm nghị gõ một phen.
Đúng vào lúc này, Chu quản gia đột nhiên vội vã chạy vào hô:
- Lão gia! Phu nhân! Trưởng công chúa đến!
Vừa nghe lời này, đại sảnh và bên trên hành lang đột nhiên yên tĩnh im ắng.
Tần Văn Chính cho rằng mình nghe lầm, sửng sốt một chút, hỏi:
- Ai tới?
Chu quản gia lập tức vội la lên:
- Trưởng công chúa! Trưởng công chúa đến rồi! Còn mang theo rất nhiều ngân giáp thiết kỵ, trùng trùng điệp điệp, đều chiếm hết đường đi phía ngoài, đã bước xuống xe ngựa.
- Sưu!
Tần Văn Chính đột nhiên giống như bị đâm cái mông, đột nhiên từ trên ghế bắn lên.
Tần nhị gia, Tần tứ gia, Tống Như Nguyệt và hai phu nhân đều là sắc mặt đột biến, cuống quít từ trên ghế đứng lên.
- Xong, không phải đến xét nhà đó chứ?
Không biết là ai nhỏ giọng nói một câu, người trong đại sảnh đều là mặt như màu đất, hãi hùng khiếp vía.
- Nhanh! Mau đi ra nghênh đón.
Tần Văn Chính kịp phản ứng, lập tức mang theo đám người vội vàng đi ra ngoài.