Mà tiểu tử kia cùng Trưởng công chúa... Chúng ta đã công nhận hắn, liền phải tin tưởng hắn, không cần luôn luôn nghi thần nghi quỷ.
Tống Như Nguyệt lại giật dây:
- Lão gia, bây giờ Vi Mặc không ở đây, tiểu tử kia khẳng định càng ngày càng làm càn. Lão gia ngươi thân là chủ nhân một nhà, nhất định phải dựng nên uy nghiêm trước mặt tiểu tử kia, nếu không hắn sẽ không chút kiêng kỵ, là thời điểm nên gõ một cái.
Tần Văn Chính suy nghĩ đến thái độ vừa rồi của Nguyệt Vũ cô nương kia đối đãi tiểu tử kia, quay đầu nhìn nàng nói:
- Nhiệm vụ này giao cho ngươi, dù sao ngươi trước kia cũng răn dạy qua hắn nhiều lần, ngươi ở trước mặt hắn có uy nghiêm nhất, hắn sợ ngươi.
- Ngươi chờ một lúc dùng lực gõ là được, ta ngồi ở bên cạnh áp trận giúp ngươi.
Tống Như Nguyệt: - ...
- Lão gia, phu nhân, bọn người nhị gia và tứ gia mang theo gia quyến đến chúc tết.
Đúng vào lúc này, một tên người hầu vội vàng chạy tới bẩm báo.
Hai người vội vàng đứng lên.
Tần Văn Chính lập tức phân phó:
- Chuẩn bị đốt pháo, lập tức để nhà bếp đi chuẩn bị tiệc trưa. Đi gọi Khiêm Gia và Xuyên nhi ra đây.
Tống Như Nguyệt cũng lập tức phân phó nha hoàn bên cạnh:
- Đi lấy bánh kẹo điểm tâm hạt dưa mọi thứ đều dọn ra, còn nữa, lấy ra bao tiền mừng tuổi tối hôm qua đã chuẩn bị.
Ngừng một lúc lại nói:
- Gọi cả Thu nhi và Tiểu Điệp đi ra.
Bọn nha hoàn hạ nhân vội vàng mà đi.
Không bao lâu, Chu quản gia đã mang theo một đoàn người đi vào sân nhỏ.
Tần nhị gia và Tần tứ gia đi ở trước nhất.
Đi Theo đằng sau là mấy phu nhân và tiểu thiếp, lại đằng sau nữa là nam nữ trẻ tuổi và rất nhiều tiểu nam hài tiểu nữ hài.
Một đám người vô cùng náo nhiệt đi vào.
- Đại ca, đại tẩu! Chúc mừng năm mới! Chúng ta tới đây chúc tết cho các ngươi.
- Đại bá, đại bá mẫu, chất nhi chất nữ đến chúc tết cho các ngươi.
- Đại gia, đại nãi nãi, tôn điệt cùng tôn điệt nữ đến chúc tết cho các ngươi.
Một đám người lớn lớn nhỏ nhỏ đều tươi cười đầy mặt hi hi ha ha đi vào.
Tần nhị gia cùng Tần tứ gia đều có tôn tử tôn nữ, để Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt nhìn mà mặt mũi tràn đầy hâm mộ, ngẫm lại cũng có chút lòng chua xót.
Bất quá lúc này, cũng không phải thời điểm lòng sinh chua xót.
- Tốt tốt tốt, tới tới tới, Hà nhi Thủy nhi, Thụ nhi Sơn nhi, mau dẫn các đệ đệ muội muội tới lĩnh tiền mừng tuổi.
Tống Như Nguyệt vội vàng tươi cười đầy mặt lần lượt phát tiền mừng tuổi.
Tần Văn Chính và huynh đệ mình hàn huyên vài câu, sau khi ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Phòng khách rộng rãi, lập tức đứng tràn đầy một phòng toàn người.
Những người lớn ngồi nói chuyện phiếm, những người trẻ tuổi cũng bắt đầu nói giỡn, những đứa trẻ thì cãi nhau ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
- Lốp bốp...
Nội viện đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ.
Những đứa trẻ đều hưng phấn chạy ra ngoài, bất quá đều bị bọn hạ nhân cung cung kính kính ngăn đón ở bên trên hành lang, không cho tới gần.
- Đúng rồi, Xuyên nhi và Khiêm Gia bọn hắn đâu?
Tần nhị gia uống trà, đột nhiên hỏi.
Tần Văn Chính lập tức nhìn về phía nha hoàn bên cạnh nói:
- Lại đi thúc giục một phen.
Tần tứ gia hiếu kỳ nói:
- Đại ca, người ở rể kia...
Tần Văn Chính lập tức nhướng mày nói:
- Hắn gọi Thanh Chu, đã là người Tần gia chúng ta, về sau đừng nhắc lại cái gì người ở rể không người ở rể.
Tần tứ gia ngượng ngùng cười một tiếng, nói:
- Đại ca, ta chỉ muốn hỏi một chút, tại sao hắn không có đi cùng Vi Mặc đến kinh đô? Các ngươi không phải chuẩn bị đem hắn...
- Sang năm đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
Tần Văn Chính cúi đầu uống trà, thản nhiên nói.
Một bên khác.
Tống Như Nguyệt đang nói chuyện hừng hực lửa nóng với phu nhân của Tần nhị gia Tần tứ gia.
- Cái gì? Đại tẩu, các ngươi lại còn chuẩn bị nạp thiếp cho tiểu tử kia, điên rồi à? Hắn chính là một người ở rể, nhìn người ở rể nhà Lan gia kia trôi qua ngày tháng như thế nào? Đó mới là người ở rể!
- Đúng vậy đại tẩu, các ngươi quá sủng ái hắn, không thể làm như vậy được. Coi như hắn lại có tài hoa, xuất thân vẫn bày ra ở chỗ ấy, lại là đến ở rể nhà các ngươi, ngươi làm thế quá không hợp quy củ.
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Đều là đại ca các ngươi sủng hắn, ta bảo đại ca các ngươi giáo huấn tiểu tử kia một chút, hắn cũng không chịu. Hừ, sớm muộn gì cũng sẽ sủng hắn đến cưỡi lên đầu của chúng ta mà ị.
- Đại tẩu, không thể làm như vậy được. Dạng này, các ngươi xem ở phân lượng Khiêm Gia và Vi Mặc, không dễ giáo huấn hắn, chờ một lúc chúng ta tới giúp các ngươi giáo huấn hắn. Chúng ta là thẩm thẩm hắn, giáo huấn cũng không ai nói gì.