【 Tiểu tử này muốn nạp thiếp, nhất định phải trải qua đồng ý của ta. Bây giờ ta nắm lấy thóp của hắn, hắn muốn cầu cạnh ta, ta mới không sợ hắn! Còn có tiểu Bách Linh cũng ở đây, hắn cũng không dám làm gì được ta! 】
Lạc Thanh Chu cung kính đáp:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta tạm thời còn không có nghĩ kỹ muốn viết cái gì, chờ ta nghĩ kỹ rồi nói sau.
Tống Như Nguyệt nhịn một chút, nhịn xuống, giọng lạnh lùng nói:
- Tốt nhất nhanh lên, Vi Mặc còn đang chờ thư đây.
“Rõ ràng là ngài muốn nhìn nội dung ta viết hồi âm ra sao mà thôi.”
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm nói, cung kính đáp:
- Vâng, chờ một lúc sau khi trở về ta sẽ chăm chú suy nghĩ một chút.
Tống Như Nguyệt hừ một tiếng, đành phải khoát tay nói:
- Tốt, đi thôi, mau đi trở về đi.
Lạc Thanh Chu đang muốn bưng lấy vải trắng lui ra, một nha hoàn đột nhiên vội vã chạy vào từ cửa ra, bẩm báo:
- Phu nhân, Trưởng công chúa nơi đó truyền lời, muốn để cô gia đi qua một chuyến.
Vừa nghe lời này, lông mày Tống Như Nguyệt lập tức co lại, ánh mắt nhìn về phía người nào đó, muốn răn dạy hắn không biết kiểm điểm luôn luôn bị Trưởng công chúa triệu hoán, lại không dám, đành phải lạnh lùng nói:
- Đi nhanh về nhanh, hôm nay là đầu năm mùng một, chờ một lúc mấy người Nhị thúc Tứ thúc bọn hắn còn muốn đến chúc tết. Lẽ ra, ngươi nên đi cùng Khiêm Gia một chỗ, kính trà cho nhạc phụ ngươi và ta.
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, lui xuống.
Sau khi ra cửa, xếp tốt vải trắng trong tay, giao vào trong tay Tiểu Điệp.
Lập tức, đi tới phòng khách.
Trưởng công chúa lúc này gọi đến hắn, là vì chuyện gì?
Trong phòng khách.
Nguyệt Vũ một bộ váy áo màu xanh đang uống trà sớm.
Tần Văn Chính hầu ở một bên.
Hai người ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu, những lúc khác đều cúi đầu thưởng thức trà.
Thẳng đến khi Lạc Thanh Chu tới, bầu không khí mới thoáng dịu đi một chút.
Nguyệt Vũ đứng dậy, mặt mũi tràn đầy áy náy nói:
- Lạc công tử, thực sự có lỗi, đầu năm mùng một đến đây quấy rầy. Bất quá hôm nay điện hạ muốn rời khỏi, muốn nói với Lạc công tử mấy câu, thuận tiện đưa cho Lạc công tử một kiện lễ vật, hi vọng Lạc công tử có thể đi gặp một lần.
Tần Văn Chính ở một bên nghe mà âm thầm kinh hãi.
Nguyệt Vũ cô nương thế nhưng đại biểu cho Trưởng công chúa ở trước mặt tiểu tử này lại tỏ ra thái độ cung kính; Trưởng công chúa muốn gặp tiểu tử này, không phải trực tiếp mệnh lệnh cùng triệu hoán, mà là thỉnh cầu cùng hi vọng, thậm chí càng tự mình đưa cho tiểu tử này lễ vật.
Tin tức này, làm hắn cảm thấy chấn kinh.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nhạc phụ đại nhân, vậy ta đi ra ngoài trước một chuyến.
Tần Văn Chính lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
- Mau đi đi, đừng để Trưởng công chúa đợi lâu.
Lạc Thanh Chu đi theo Nguyệt Vũ rời đi.
Vừa đi ra cửa chính, chuẩn bị xuống bậc thang, thiếu nữ váy đen gọi Nguyệt Ảnh đột nhiên giục ngựa chạy tới, giọng lạnh lùng nói:
- Nguyệt Vũ, cùng ta trở về, Lạc công tử không cần đi.
Nguyệt Vũ nghe vậy sững sờ, nghi ngờ hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Ảnh không có giải thích, nhìn thiếu niên trên đài một chút, quay đầu ngựa nói:
- Đi thôi, điện hạ đang chờ.
Nguyệt Vũ biến sắc, cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nói lời xin lỗi:
- Lạc công tử, thật có lỗi, ngươi về phủ trước đi.
Nói xong, vội vàng đi xuống bậc thang, cưỡi lên bạch mã.
Lập tức, hai thiếu nữ mang theo xe ngựa cùng hộ vệ vội vàng rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng trên bậc thang ngẩn ngơ, quay người về phủ.
Nếu đổi một người khác, hắn sớm mắng to.
Đây không phải đùa nghịch người à.
Lúc này, trong đại sảnh.
Tần Văn Chính đang thưởng thức trà sớm, một bên tự hỏi.
Tống Như Nguyệt giận đùng đùng từ phía sau đi ra, nói:
- Lão gia, tiểu tử kia cả ngày chạy tới chỗ Trưởng công chúa, ngươi không nói nói hắn? Hôm nay thế nhưng là đầu năm mùng một, mấy người nhị gia tứ gia chờ một lúc cũng sẽ đến chúc tết.
Tần Văn Chính cau mày nói:
- Trưởng công chúa triệu hoán, hắn dám không đi? Ngươi dám để cho hắn không đi?
Tống Như Nguyệt vểnh miệng, ngồi xuống ở trên ghế bên cạnh, nói:
- Lão gia, ta không phải lo lắng hắn bị những hồ ly tinh kia bắt cóc à. Ta cũng là vì Tần phủ, vì Vi Mặc mà suy nghĩ.
Tần Văn Chính trừng mắt nhìn nàng nói:
- Ít nói bậy! Họa từ miệng mà ra! Ai là hồ ly tinh?
Tống Như Nguyệt không phục nói:
- Lão gia, ta nói chính là ả gọi Nguyệt Vũ kia, cũng không phải nói Trưởng công chúa. Ngươi không thấy được, Nguyệt Vũ kia mỗi lần đều nhìn chằm chằm tiểu tử kia, hận không thể ăn tiểu tử kia tại chỗ, Vi Mặc không có ở đây, chúng ta cũng phải cẩn thận.
Tần Văn Chính khoát tay áo nói:
- Ngươi đừng quan tâm, Vi Mặc không ở đây, trong phủ tự nhiên có người khác nhìn hắn, chỗ nào đến phiên ngươi quan tâm.