Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 632: Nạp thiếp




Mở ra vải trắng ròng rã ba tầng, bên trong mới xuất hiện một khối vải trắng nhuộm máu tươi khác...

Đây là Bách Linh cưỡng ép giúp nàng đoạt lại từ trong tay ma ma kia.

Nàng run rẩy, đem nó chậm rãi mở rộng ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn vết máu phía trên, trong đầu không khỏi nổi lên hình ảnh đau đớn mà ấm áp đêm đó...

...

Bên trong Tần phủ náo nhiệt lên.

Trong tay Lạc Thanh Chu bưng lấy vải trắng nhuốm máu, cúi đầu đi xuyên qua trong phủ.

Thu nhi bước nhanh đi ở phía trước.

Lúc nhìn thấy nha hoàn ma ma, liền sẽ quay đầu lại nói:

- Cô gia, nâng cao một chút.

Sau đó nói với những nha hoàn ma ma kia:

- Là Tiểu Điệp, Tiểu Điệp tối hôm qua đã là người của cô gia.

Lúc nhìn thấy những nam bộc, lại lập tức nói:

- Cô gia, nhanh giấu đi.

Dù sao cũng là đồ của nữ hài tử, khẳng định không thể để cho nam tử khác ngoại trừ cô gia ra nhìn thấy.

Mỗi khi những nha hoàn ma ma kia ngừng chân ở bên cạnh, quăng tới ánh mắt tò mò, Lạc Thanh Chu đều cảm thấy gương mặt nóng bỏng.

Quy củ thời đại này cũng quá kỳ kỳ quái quái đi.

Loại chuyện này, sao có thể chủ động lấy ra khắp nơi để cho người ta tham quan? Đơn giản giống như hai cẩu nam nữ đang diễu phố thị chúng.

Quá mất mặt.

Bất quá tiểu nha đầu bên cạnh mặc dù nhìn thẹn thùng, nhưng mỗi lần những nha hoàn ma ma kia đưa mắt nhìn tới, gương mặt nàng đều hiện lên vẻ đắc ý.

Có vài nha hoàn quan hệ tốt với nàng còn cười trêu chọc:

- Tiểu Điệp, chúc mừng ngươi đã được như nguyện.

Lạc Thanh Chu nói thầm: ‘Thì ra tiểu nha đầu ngấp nghé thân thể hắn, người qua đường đều biết...’

Tốt thôi, chỉ cần tiểu nha đầu vui vẻ, chỉ cần nàng hài lòng, vậy liền không quan trọng.

Thật ra nghiêm ngặt mà nói, tiểu nha đầu này mới là nữ nhân đầu tiên của hắn, cho nên hắn đương nhiên sẽ tôn trọng nàng, sủng ái nàng.

Một đường suy nghĩ miên man, rất nhanh đi tới sân nhỏ nhạc mẫu đại nhân ở.

Thu nhi đi vào trước bẩm báo.

Không bao lâu, Mai nhi ra nghênh tiếp, ánh mắt phức tạp nhìn hắn cùng Tiểu Điệp một chút, nói:

- Cô gia, phu nhân gọi các ngươi đi vào.

Lạc Thanh Chu bưng lấy vải trắng, lúc đi đến bên người nàng thấp giọng hỏi:

- Mai nhi cô nương, tâm tình nhạc mẫu đại nhân hôm nay như thế nào?

Mai nhi lạnh lùng thốt:

- Không biết.

Tống Như Nguyệt mặc một thân váy áo trắng thuần, đang ở trong sân lắc mông, khua tay rèn luyện thân thể, nghe được Thu nhi bẩm báo, lập tức ngồi xuống trên ghế trong viện, lạnh mặt.

Khi Lạc Thanh Chu bưng lấy vải trắng, mang theo Tiểu Điệp đi vào trước mặt nàng, ánh mắt của nàng nhìn về phía khối vải trắng nhuộm máu tươi kia.

Thu nhi ở một bên cung kính bẩm báo nói:

- Phu nhân, tối hôm qua nô tỳ ở ngoài cửa, Tiểu Điệp hoàn toàn chính xác cùng phòng với cô gia.

Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy đỏ bừng, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu thăm viếng.

Tống Như Nguyệt nhìn nàng một cái, dừng một chút, ôn nhu nói:

- Đứng lên đi, nếu như đã có phát sinh quan hệ, như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một phần tử của Tần gia ta. Về sau tiền lương mỗi tháng sẽ dựa theo tiêu chuẩn thiếp thất cấp cho ngươi, quần áo đồ trang sức cũng có thể mặc dựa theo thiếp thất.

- Bất quá... Ngươi tạm thời vẫn như cũ chỉ là nha đầu động phòng, hắn muốn nạp ngươi làm thiếp, ta không có ý kiến gì, dù sao tình cảm của các ngươi thâm sâu, ngươi đối với hắn đối với Tần gia, cũng coi là trung thành tuyệt đối. Bất quá... Mấy việc còn lại, chờ đến lúc đi kinh đô, chờ Vi Mặc... Tiểu Điệp, ngươi không vội chứ?

Tiểu Điệp cảm động và vui vẻ lệ nóng doanh tròng, dập đầu nói:

- Phu nhân, nô tỳ... Nô tỳ không vội... Nô tỳ có thể làm nha đầu động phòng của công tử là đủ rồi...

Tống Như Nguyệt nói:

- Đứng lên đi, chuyện này đến lúc đó đi kinh đô lại nói.

Tiểu Điệp lau nước mắt, đứng lên.

Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, vội vàng khom người cáo lui.

Tống Như Nguyệt lập tức mắt trợn trắng lên, nói:

- Gấp cái gì, vừa tới đã vội vã muốn đi? Là sợ ta ăn thịt ngươi?

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, dừng ở tại chỗ, không dám lên tiếng nữa.

Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:

- Vi Mặc viết cái gì cho ngươi trên thư? Thuận tiện đọc ra cho mọi người không?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, từ trong túi lấy ra lá thư, cung kính đẩy tới.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh nói:

- Không cần cho ta nhìn, ta cũng không muốn nhìn. Vi Mặc viết thư cho ngươi, ngươi có phải cũng cần hồi âm hay không? Ngươi ngay ở chỗ này viết thư trả lời đi, sau đó đi lo việc của ngươi đi, chờ một lúc ta cũng thêm vài câu, dù sao cũng là khuê nữ của ta, ta cũng nhớ nàng.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Thế nào, không nguyện ý?

Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đột nhiên nghe được trong trong lòng nàng nói: