- Không khác không cùng không có không, khó bỏ khó lấy khó nghe khó nhìn. Trong ngoài linh quang khắp nơi, một Phật quốc ở bên trong một hạt cát. Một hạt cát chứa đại thiên giới, cả người tâm vạn pháp...
Vừa đọc lên đề từ mở đầu, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên xoay người lại, nói:
- Chậm một chút, đọc lại một lần.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức lại hãm lại tốc độ, lại bắt đầu lại từ đầu.
- Sư tỷ, bài thơ này nghe rất huyền diệu, bên trong ẩn giấu công pháp tu luyện, hoặc là pháp môn ngộ đạo à?
Thân ảnh màu đỏ khiêm tốn thỉnh giáo.
Thân ảnh xanh nhạt có chút cau mày, suy tư nửa ngày, mới nói:
- Ta tạm thời còn tham không thấu. Bất quá, phật đạo vốn tương thông. Trong thơ này nói tới một hạt cát một giọt nước, một hạt cát một thế giới, thể xác tinh thần vạn pháp, đều là pháp môn ngộ đạo cao thâm...
Lạc Thanh Chu dừng lại lời nói, gặp hai người một hỏi một đáp, nói càng ngày càng sâu, hắn rất nhanh nghe không hiểu.
- Tiếp tục đi.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói.
Lạc Thanh Chu tiếp tục kể.
- Hành giả nhìn lại, gặp trên vách sau lưng có treo một bức tranh ‘Cầu Dĩ dâng giày’ (Ba lần dâng giày ở Cầu Dĩ)...
- Long Vương nói: Vị tiên này là Hoàng Thạch Công. Còn người kia là Trương Lương nhà Hán. Thạch Công ngồi trên Cầu Dĩ, bỗng bị rơi giày xuống chân cầu, bèn gọi Trương Lương nhặt hộ. Trương Lương nhanh nhẹn đi nhặt mang lên, quỳ dâng trước mặt. Ba lần như vậy, Trương Lương không chút tỏ ra lười biếng kiêu căng. Thạch Công quý mến Trương Lương cần cù lễ độ, nên đến đêm trao cho Trương Lương một cuốn thiên thư, và bảo giúp cho nhà Hán.
- Về sau, quả nhiên Trương Lương mưu tính trong màn trướng mà quyết đoán được sự thắng bại ở nơi nghìn dặm...
Giảng đến nơi đây.
Thân ảnh màu đỏ lập tức nhăn đầu lông mày, trong mắt lấp lóe tinh quang, hai đầu lông mày lộ ra một vòng trầm tư, trong lòng lặp đi lặp lại thì thầm: ‘Như thế ba độ, Trương Lương không một chút kiêu căng lãnh đạm, thạch công liền yêu sự chăm chỉ của hắn, đêm truyền thiên thư, đỡ nhà Hán của hắn. Về sau, mưu tính trong màn trướng mà quyết đoán được sự thắng bại ở nơi nghìn dặm...
Lập tức ở trong lòng lại thầm nghĩ: ‘Tiên sinh không đáp ứng bản cung, chẳng lẽ là bản cung quá mức ngạo mạn, không giống như Trương Lương kia, vì ba lần đi nhặt giày cho người, lấy thành thật đối đãi?’
Sau đó nàng nhìn về phía thân ảnh kể chuyện xưa trước mặt, nói thầm: “Bản cung một mực hô gia hỏa này là ca ca, mới được hắn truyền pháp. Nếu không, bản cung ngày mai gặp lại tiên sinh một lần, bái làm sư? Lấy tài năng của đối phương, hoàn toàn có tư cách này, thế nhưng là... Ai”.
Nếu như tuổi tác của đối phương có hơn vài năm, nếu như đối phương không phải phu quân của sư tỷ, nàng cũng không có nhiều lo lắng như vậy.
Trong lòng nàng suy nghĩ miên man, càng lại nghe không lọt.
Lạc Thanh Chu liên tục giảng ba chương, nàng đều như lọt vào trong sương mù, không có nghe hiểu cái gì, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ chuyện bái sư.
Lúc trước sư tỷ một mực để nàng bái gia hỏa này làm sư tôn, nàng thà chết chứ không chịu khuất phục, không nghĩ tới bây giờ vậy mà chủ động suy nghĩ muốn bái vị tú tài phàm nhân phu quân của sư tỷ kia làm thầy, ngẫm lại thực sự có chút buồn cười.
Nhưng vì đại nghiệp, vì lý tưởng của mình, điểm ấy khuất nhục, đây tính là cái gì?
- Hôm nay giảng đến đây thôi.
Lạc Thanh Chu dừng lại.
Một lát sau.
Thân ảnh màu đỏ mới tỉnh thần.
Nàng vội vàng từ trong ngực lấy ra một khối ngọc thạch hình bầu dục lớn chừng bàn tay, đưa tới trước mặt hắn, ngọt ngào nói:
- Ca ca, đây là bảo điệp đưa tin, đưa vào nội lực hoặc hồn lực dùng đầu ngón tay viết chữ ở phía trên, đều có thể truyền tống ra ngoài dù cách rất xa. Ca ca cầm, muội muội nơi này còn có một cái, đến lúc đó muội muội có thể dùng cái này liên hệ cùng ca ca.
Lạc Thanh Chu vô ý thức đưa tay tiếp nhận, nhìn kỹ một chút, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Đây chính là điện thoại thời đại này sao?
Thân ảnh màu đỏ cẩn thận giảng giải cho hắn một lần làm như thế nào để dùng, nhắc nhở:
- Ca ca, thứ này rất quý giá, toàn bộ Đại Viêm cũng không có mấy khối, ca ca nhất định phải giữ gìn kỹ, không nên bị người khác trộm đi.
Lúc nói đến ‘người khác’, nàng có ý riêng nhìn người nào đó bên trên mái cong một chút.
Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận nhìn một hồi, trả lại nói:
- Đã quý giá như vậy, vậy ta cũng không muốn.
Ai biết phía trên này có phải có vật liệu định vị gì khác hay không.
Mặc dù vị tiểu Nguyệt cô nương này một mực ngọt ngào gọi hắn ca ca, nhưng hắn vẫn luôn duy trì mười phần cảnh giác đối với vị này, không có khả năng tuỳ tiện tin tưởng nàng.
- Ca ca! Cứ lấy! Ngươi lấy đi!
Thân ảnh màu đỏ bắt đầu nũng nịu.