Nàng rất nhanh sẽ rời đi, mà lại cảm giác được sắp đột phá, nếu như về sau không liên lạc được gia hỏa này, trước đó đầu tư gọi ‘Ca ca’ cùng vớ lưới các loại, chẳng phải đều uổng phí hết rồi?
Khó mà làm được!
- Không muốn.
Lạc Thanh Chu trực tiếp từ chối.
Lúc này, thân ảnh xanh nhạt đứng bên trên mái cong một mực trầm mặc, đột nhiên thanh lãnh mở miệng nói:
- Cầm đi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nhìn về phía nàng.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, thản nhiên nói:
- Phía trên không có bị động tay chân, nàng sẽ không thể bất cứ lúc nào truy tung đến ngươi. Thứ này ngoại trừ đưa tin ra, còn có thể ngăn lại một kích trí mạng cho nhục thân.
- Muội muội, ca ca cám ơn ngươi.
Lạc Thanh Chu lập tức thu vào.
Lúc trời tờ mờ sáng.
Lạc Thanh Chu cầm bảo điệp đưa tin, về tới Mai Hương uyển.
Vừa rồi lúc gần đi, hắn xin hai vị kia hai ngày nghỉ, quyết định hảo hảo ngủ hai đêm, nghỉ ngơi dưỡng sức, ban ngày tăng lên cường độ mở đường tầm bảo dưới đáy hồ.
Không có bảo tàng, cũng phục vụ cho tu luyện.
Vạn nhất thật có bảo tàng, vậy thì càng tốt hơn.
Thần hồn trở về cơ thể.
Tiểu nha đầu bên cạnh đang trắng bạch nõn nà, kiều kiều mềm mềm, giống như con mèo nhỏ co quắp ở trong ngực của hắn, hai chân nhỏ đáng yêu cũng đặt vào giữa bắp đùi của hắn.
Lạc Thanh Chu sờ một lúc, sau đó ôm nàng, tiến vào mộng đẹp.
Trời rất nhanh sáng rõ.
Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu vào.
Nội viện vang lên tiếng chim chóc kêu to.
Lạc Thanh Chu ngủ không bao lâu liền cảm thấy cái mũi hơi ngứa một chút, sau khi hắt hơi hai cái, mơ mơ màng màng mở mắt.
Lúc này mới phát hiện, người trong ngực đang cầm một lọn tóc trong tay đang cào cái mũi của hắn.
- Công tử, mau dậy đi.
Tiểu Điệp thấy hắn tỉnh lại, vội vàng nói khẽ.
Lạc Thanh Chu thực sự rất buồn ngủ, vuốt ve bờ vai kiều nộn trơn nhẵn của nàng một chút nói:
- Ngủ tiếp một lát đi, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì.
Vừa dứt lời, nhìn gương mặt tiểu nha đầu đỏ bừng và ánh mắt hiện ra khó xử, hắn chợt tỉnh ngộ, lập tức ngồi dậy:
- Muốn đi đại tiểu thư nơi đó sao?
Tiểu nha đầu xấu hổ gật đầu nói:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Trên ghế đầu giường có đặt vào một khối vải trắng mềm mại, phía trên nhuộm sắc thái đỏ tươi rất bắt mắt.
Kia là tiểu nha đầu tối hôm qua dâng hiến trong sạch cho hắn.
- Có thể không đi được không?
Lạc Thanh Chu năn nỉ.
Tiểu nha đầu chẹp chẹp miệng nhỏ, nháy lông mi, có chút ủy khuất.
- Đi!
Lạc Thanh Chu không dám lại do dự, lập tức vén chăn lên xuống giường, nói:
- Nhanh mặc quần áo vào, sớm đi một chút, nói không chừng trên đường không gặp được những người khác, nói không chừng Bách Linh và Hạ Thiền nha đầu kia đều không ở đó.
Tấm vải bố này đại biểu cho trong sạch của tiểu nha đầu.
Cho nên nàng khẳng định muốn càng nhiều người trong phủ biết, đặc biệt là đại tiểu thư chính thê.
Chỉ có đại tiểu thư tận mắt nhìn thấy vải bố, đồng thời thừa nhận, địa vị của nàng về sau ở bên cạnh hắn mới hợp pháp, mới có thể được những người khác trong phủ thừa nhận.
Nếu không mọi người đến lúc đó có khả năng sẽ ở phía sau nghị luận nàng, hoặc là hoài nghi nàng.
Đặc biệt là, nếu như nàng về sau mang thai mới không trêu chọc lời lẽ không tốt.
Cho nên quy củ và quá trình này đối với tiểu nha đầu mà nói, phi thường quan trọng, phi thường tất yếu, ắt không thể thiếu.
Đây cũng là một loại tôn trọng và bảo hộ dành cho nàng.
Mặc dù... Có chút xấu hổ.
Lạc Thanh Chu sầu mi khổ kiểm rửa mặt xong, được Thu nhi phục thị mặc vào nho bào cùng giày, sau đó lề mà lề mề... Tự mình cầm vải trắng đi ra ngoài.
- Tiểu Điệp, có thể bao chỗ nhuốm máu ở bên trong không? Như thế lộ ở bên ngoài, thực sự có chút...
Tiểu nha đầu đỏ mặt không có lên tiếng.
Thu nhi một bên vội vàng nói:
- Cô gia, không được, nhất định phải lộ ở bên ngoài, chính là cố ý muốn để các nha hoàn khác trong phủ nhìn thấy. Như vậy, về sau mọi người mới có thể thừa nhận thân phận của Tiểu Điệp, mới không tự mình nói lung tung.
- Ai...
- Phốc... Cô gia, ngươi thẹn thùng cái gì, thẹn thùng hẳn là Tiểu Điệp mới đúng.
Thu nhi buồn cười.
May mắn Mai Hương uyển cách Linh Thiền Nguyệt cung không xa, trên đường cũng không có gặp được những người khác.
Lúc sắp đến.
Lạc Thanh Chu nhịn không được chất vấn:
- Thu nhi, tối hôm qua chuyện gì xảy ra?
Thu nhi ra vẻ nghe không hiểu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi lại:
- Cô gia, cái gì là chuyện gì xảy ra?
Lạc Thanh Chu nhìn Tiểu Điệp bên cạnh một chút, không có lên tiếng nữa.
Được rồi, đã ván đã đóng thuyền, cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Dù sao Tiểu Điệp đã sớm là người của hắn, lấy tình cảm của hai người, chuyện này sớm nên thành, nếu không tiểu nha đầu vẫn luôn không an tâm.