Tiểu nha đầu tựa hồ hiểu rất nhiều đối với mấy chuyện này.
Lạc Thanh Chu: - ...
Nghĩ đến sáng sớm ngày mai, chủ tớ hai người bọn hắn hai chân như nhũn ra đứng lên từ trên giường, sau đó cầm vải trắng nhuốm máu, đi Linh Thiền Nguyệt cung, ngay trước Bách Linh cùng trước mặt Hạ Thiền, cho Tần đại tiểu thư xem, ngẫm lại hình tượng kia, Lạc Thanh Chu đã không rét mà run, run rẩy...
- Công tử, được rồi...
- A? Không phải còn chưa có bắt đầu sao?
- Ô... Người ta nói là vải trắng đã được trải tốt...
- Nha... Cái kia, Tiểu Điệp, nói xong qua hết năm, giờ đều còn đang ăn tết, nếu không... A...
Tiểu nha đầu xấu hổ chui vào bên trong chăn mền.
- Tiểu Điệp... Có thể không đi cho đại tiểu thư nhìn được không?
Tiểu nha đầu ấp úng, ấp a ấp úng không có trả lời.
Trong phòng, an tĩnh lại.
Ngoài phòng.
Thu nhi mặc váy ngủ đơn bạc, đang đun nước nóng trên lò, chuẩn bị chờ một lúc để cho hai người rửa sạch thân thể.
Tiểu Điệp tưởng niệm lâu như vậy, thèm nhỏ dãi lâu như vậy, làm hảo muội muội và hảo tỷ tỷ, nàng đương nhiên sẽ không nhanh chân đến trước, như thế cũng quá không có nghĩa khí.
Mà trong trong lòng của nàng rõ ràng, Tiểu Điệp ở trong lòng cô gia, không có người có thể so.
Quan hệ giữa hai người, chỉ sợ sớm đã có hơn quan hệ chủ tớ, chỉ sợ cho dù tiểu thư nhà nàng, có khả năng cũng không so bằng.
Cho nên, nàng không cần thiết động tâm tư ý đồ xấu khác, chỉ cần dùng thành thành thật thật, hảo hảo phục thị cô gia, hảo hảo ở chung cùng Tiểu Điệp là được rồi.
- Lộc cộc... Lộc cộc...
Nước trong ấm rất nhanh đã ra khói.
Nàng đưa tay để lại gần, lại đột nhiên ‘A’ một tiếng bị nóng một chút, cùng lúc đó, trong phòng cũng vừa hay truyền đến một tiếng gào thét đau đớn, vừa lúc trùng điệp cùng với tiếng la của nàng ở bên ngoài này.
Nàng vội vàng đi lấy khăn lau, quấn lại cầm trên tay, đổ ra nước nóng vào một chậu đựng, lại đi lấy một bình nước khác đặt ở trên lò.
Sau đó, nàng ngồi ở phòng khách, vểnh tai, gò má ửng đỏ tiếp tục nghe lén.
Lúc rạng sáng.
Động tĩnh rốt cục ngừng lại.
Thu nhi đếm trên đầu ngón tay tính một cái, khoảng chừng hai canh giờ.
Lại qua một lát sau.
Nàng đỏ mặt đi qua gõ cửa, nói khẽ:
- Cô gia, muốn nô tỳ đem nước nóng đưa vào không?
- Được.
Lạc Thanh Chu đã không có cái gì thẹn thùng.
Sau khi Thu nhi đưa nước nóng vào phòng, ngượng ngùng lườm trên giường một chút, lập tức rời khỏi.
Lạc Thanh Chu cùng Tiểu Điệp rửa sạch xong, lên giường.
Tiểu nha đầu rất nhanh bày ra một bộ mặt thỏa mãn cùng hạnh phúc ngủ thiếp đi.
Nàng rốt cục đạt được, công tử rốt cục ăn nàng, không đúng, nàng rốt cục ‘ăn được’ công tử.
Lạc Thanh Chu nhìn qua trướng mạn trên đỉnh đầu, không có chút bối rối.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Hắn nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.
Không thể chỉ mãi hưởng lạc.
Tiếp tục tu luyện.
Thần hồn bay tới đỉnh đầu, ánh mắt ôn nhu mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tiểu nha đầu đang đỏ ửng mà vẫn ngủ say như cũ một hồi, xuyên thấu qua nóc nhà, bay lên bầu trời đêm.
Phi hành ở dưới ánh trăng, tu luyện trong đêm tối.
Lạc Thanh Chu rất nhanh đi tới Uyên Ương lâu.
Bên trên mái cong, thân ảnh xanh nhạt và thân ảnh màu đỏ sớm đã chờ ở nơi đó.
Vừa thấy được hắn đến, thân ảnh màu đỏ lập tức ngọt ngào kêu lên:
- Ca ca! Ca ca! Ngươi tới rồi! Hôm nay tới sớm như thế sao? Tẩu tẩu đã ngủ rồi à?
Lạc Thanh Chu bay đến nóc nhà, nói:
- Đã ngủ.
Thân ảnh màu đỏ lườm thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong một chút, lại cố ý nói:
- Tình cảm giữa ca ca và tẩu tẩu thật tốt, mỗi lần đều làm tẩu tẩu ngủ mới ra ngoài.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Đem từ 【 Làm 】 đổi thành 【 dỗ 】 có phải tốt hơn một chút hay không?
Thân ảnh màu đỏ hì hì cười một tiếng:
- Cũng vậy, giống nhau mà. Ca ca, đêm nay muội muội có thể nghe nhiều thêm mấy chương cố sự không? Muội muội còn có một món lễ vật muốn tặng cho ca ca.
Lạc Thanh Chu giật mình:
- Lễ vật gì?
Thân ảnh màu đỏ cười thần bí, nói:
- Ca ca kể chuyện xưa trước, muội muội cảm giác gần đây sắp đột phá, đêm nay nhất định phải hảo hảo nghe.
Lạc Thanh Chu không có hỏi nhiều nữa, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong, trưng cầu đồng ý của nàng:
- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay muốn nghe cố sự hay nghe kinh sách?
Thân ảnh xanh nhạt rất trầm mặc một chút, nói:
- Cố sự đi.
Thân ảnh màu đỏ nhìn nàng một cái, không nói gì thêm.
- Được.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống trên nóc nhà, nín thở ngưng thần, một bên tắm rửa ánh trăng nhu hòa tu luyện, vừa bắt đầu nói về cố sự.
- Phật tức tâm, tâm tức phật, tâm phật chưa hề muốn vật. Nếu như biết không có gì lại vô tâm, chính là đúng như pháp thân phật. Pháp thân phật, không có bộ dáng, một hình tượng vô quang lại bao hàm vạn tượng...