Hắn cảm giác càng ngày càng khô nóng, mà lại phi thường khó chịu, căn bản không cách nào lại tĩnh tâm vận chuyển nội công tâm pháp.
Ai ngờ đúng vào lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Lập tức, Thu nhi đầu duỗi vào, trên mặt mang theo hai vết đỏ ửng, xấu hổ lên tiếng nói:
- Cô gia, đêm nay muốn nô tỳ cùng người không?
Không biết có phải là Tần nhị tiểu thư phân phó hay không, nha đầu này mỗi đêm đều sẽ tới hỏi một tiếng.
Lạc Thanh Chu trong khoảng thời gian này mặc dù có chút nghẹn, nhưng nghĩ tới Tiểu Điệp ở chỗ này, mà Tiểu Điệp sớm đã đặt trước rất lâu, cho nên thật không có ý tứ, mỗi lần đều sẽ nghiêm trang từ chối.
Nhưng đêm nay...
Thu nhi hỏi xong, thấy hắn không có trả lời, cứ nghĩ sẽ bị từ chối giống như những lần trước, đang lúc lùi đầu về khóa cửa lại, trên giường đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh nhàn nhạt:
- Muốn, vào đi.
Thu nhi ngẩn ngơ.
Âm thanh kia đột nhiên lại nói:
- Đợi thêm một lát, chờ Tiểu Điệp đi ngủ.
Bóng đêm càng đậm.
Trong cơ thể Lạc Thanh Chu càng thêm khô nóng khó chịu.
Lúc này khẳng định không thể thần hồn xuất khiếu.
Nếu là thần hồn không có ở đây, nhục thân không có chỗ dựa vào, những khí lưu khô nóng trong cơ thể kia không cách nào vận chuyển, chỉ sợ sẽ thảm hại hơn.
Hắn đứng dậy đi thổi tắt ngọn đèn, khóa cửa sổ.
Chỉ có một cây nến đỏ to ở trên bàn phía trước cửa sổ còn đang cháy, để cả phòng có ánh sáng mờ nhạt.
Nóng quá.
Hắn cởi bỏ quần áo, kéo xuống màn che.
Khoanh chân ngồi xuống, lần nữa vận chuyển nội lực, tĩnh tâm ngưng thần, bọc lấy cỗ khí lưu khô nóng kia, chuẩn bị lặp đi lặp lại lưu động từng cái huyệt khiếu quanh thân, sau đó chậm rãi bài trừ từ trong lỗ chân lông.
Nếu như chỉ là cảm giác nóng bỏng do luyện tạng mang tới, loại phương pháp này vẫn rất hữu dụng.
Nhưng hiển nhiên, đêm nay khô nóng trong cơ thể, không chỉ đến từ dược thủy luyện tạng, khả năng rất lớn là mấy chén rượu trái cây có thêm vào dược liệu gì đó kỳ kỳ quái quái.
Rất có thể là vị nhạc phụ đại nhân kia cảm thấy thân thể hắn yếu đuối, muốn bồi bổ cho hắn một chút.
Bình thường ngược lại là không có chuyện gì.
Chỉ là hiện tại hắn đang luyện tạng, bên trong vốn đã nóng bỏng nghiêm trọng, đêm nay ngâm trong bồn tắm lại vừa hút vào dược thủy luyện tạng, năng lượng đang nhanh chóng phóng thích, kết quả hiện tại lại uống nước thuốc đại bổ, trong lúc nhất thời, tất cả năng lượng xen lẫn trong cùng một chỗ bộc phát.
Cái này để hắn như thế nào tiếp nhận đây?
- Kẹt kẹt...
Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Trên giường, hắn lập tức ngừng lại động tác.
Một đôi chân nhỏ mang vớ lưới tuyết trắng, giẫm lên thảm nhung mềm mại trên mặt đất, thân thể bên trong váy mỏng như ẩn như hiện, đi tới buồng trong.
Lạc Thanh Chu không có lại do dự, thu công chờ đợi.
Đã trở thành người thế giới này, vậy không cần thiết lại lề mề chậm chạp, thủ vững quy củ trước kia.
Nhập gia tùy tục, gặp sao yên vậy, thích ứng hoàn cảnh mới là đúng.
Mà lại nha hoàn trong phủ nếu như không làm nha đầu động phòng, cũng chỉ có hai chỗ, một cái là ra khỏi phủ, một cái là cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Đầu năm nay, có thể có nơi ở, có bữa cơm ăn trọn vẹn cũng đã không tệ rồi, trên đường mỗi ngày đều có người chết đói, có thể ở trong phủ áo cơm không lo, ai muốn đi ra ngoài chịu đói chịu khi dễ?
Cho nên mới có rất nhiều nha hoàn sử dụng các loại tâm cơ thủ đoạn, chèn rách cả da đầu muốn trở thành nha đầu động phòng của nhà giàu sang, trở thành thiếp thất.
Đây là tâm nguyện của các nàng.
Cho nên Lạc Thanh Chu cảm thấy mình không cần thiết lương tâm bất an, càng không tất yếu cảm giác đạo đức trói buộc như kiếp trước.
Bởi vì ở chỗ này, đây đều là đương nhiên, cũng là ngươi tình ta nguyện.
Rèm châu vang động, làn gió thơm thổi tới.
Một đạo thân ảnh yểu điệu ôm một khối vải trắng, đi tới trước giường, vừa đặt lên giường, Lạc Thanh Chu một phát bắt được bàn tay nhỏ của nàng, kéo nàng đến giường.
- A...
Một tiếng duyên dáng gọi to, thân thể mềm mại nhào vào lòng.
Mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn, mùi thơm nức mũi, khuôn mặt nhỏ nóng hổi, lông mi rung động, xinh xắn đáng yêu.
Thân thể Lạc Thanh Chu lại cứng đờ:
- Tại sao là ngươi?
Thiếu nữ ôm chặt lấy cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói:
- Công tử, không phải người để người ta đến thị tẩm sao?
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
- Công tử đợi chút nữa, nô tỳ trải xong vật liệu, ngày mai còn muốn cho công tử và... và đại tiểu thư kiểm nghiệm đây.
Thiếu nữ thẹn thùng cúi đầu, trải tốt vải trắng.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa:
- Còn muốn đi đưa cho đại tiểu thư nhìn?
- Đúng vậy, đại tiểu thư là chính thê, nếu như nha đầu động phòng không sạch sẽ, nàng sẽ không thừa nhận, dựa theo quy củ, sẽ còn bị xua đuổi đây.