Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 613: Bản cung đêm không thể say giấc




- Nhưng đánh mà thắng thì dễ, giữ được cái thắng mới là khó. Cho nên nói rằng: Những các chiến quốc trong thiên hạ, năm trận thắng thì tai vạ, bốn trận thắng thì tồi tệ, ba trận thắng thì làm nên nghiệp bá, hai trận thắng thì làm nên nghiệp vương, một trận thắng thì làm nên nghiệp đế. Ấy cho nên những người năng thắng mà được thiên hạ thì ít, chỉ mất thì nhiều...

Trong thư phòng, tĩnh không một tiếng động.

Chỉ có ngọn đèn thiêu đốt lúc ngẫu nhiên phát ra âm thanh.

Hoa Cốt cúi đầu ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, suy nghĩ vừa rồi điện hạ bảo nàng dựa vào chính mình, cắn cắn môi phấn, ngẩng đầu, nhìn về phía thư sinh thanh tú trước mặt, dịu dàng nói:

- Công tử, thiếp thân...

- Ngậm miệng!

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên dựng ngược lông mày, ánh mắt tức giận trừng nàng:

- Ra ngoài!

Hoa Cốt: - ...

Nàng ngốc trệ một chút, cảm nhận được rõ ràng Trưởng công chúa tức giận, nơi nào còn dám chần chờ, cuống quít đứng dậy, nhặt lên lụa mỏng ở trên mặt đất, sợ hãi lui ra ngoài.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cúi đầu xuống, ánh mắt đầy lửa nóng, trên mặt dâng lên hai vết đỏ ửng vì kích động, tiếp tục nhìn xuống dưới.

Lại tỉ mỉ nhìn hồi lâu tất cả nội dung trong chương « Đồ Quốc », mới ngẩng đầu lên nói:

- Tiên sinh, ngài uống trà, ăn điểm tâm. Trên bàn có sách, tiên sinh có thể tùy tiện đọc qua. Nếu có cần cái khác, cứ việc gọi Nguyệt Vũ là được, bản cung trước muốn xem hết mấy chương này.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Điện hạ xin cứ tự nhiên, không cần phải để ý đến tại hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt không tiếp tục khách khí, tiếp tục chăm chú nhìn, nhớ kỹ, suy tư.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Không biết qua bao lâu.

Trên nóc nhà đột nhiên “Két” truyền đến âm thanh của một thứ gì vỡ tan.

Ngoài phòng, Nguyệt Ảnh và thủ vệ lập tức biến sắc, đang muốn đi xem xét, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên mở miệng ra lệnh:

- Không cần để ý tới.

- Vâng, điện hạ.

Bên ngoài truyền đến tiếng đáp băng lãnh của Nguyệt Ảnh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi, kéo lên màn cửa của cửa sổ phía trước nhìn một chút, lại nhìn thiếu niên ngồi quỳ chân trước mặt một chút, khóe miệng có chút nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu chăm chú đọc lấy.

Cùng lúc đó.

Bên trên mái nóc nhà khảm nạm một viên hạt châu màu đỏ chẳng biết tại sao đã bị phá tan thành mảnh nhỏ.

Mà bên trên mái cong thì nhiều hơn một đạo thân ảnh xanh nhạt như tia sáng mặt trăng, đang tĩnh không một tiếng động đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Thủ vệ phía dưới rõ ràng có thể nhìn đến đây, nhưng lại đều nhìn không thấy nàng.

Trong bất tri bất giác, đã là canh ba sáng.

Trong thư phòng, vẫn như cũ hơi ấm bốn phía, khói thuốc lượn lờ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cau mày, đọc suy tư thật lâu mỗi chữ mỗi câu, rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt lửa nóng mà nhìn thiếu niên trước mặt nói:

- Tiên sinh, phía dưới đâu?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay:

- Điện hạ, thời gian đã không còn sớm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống, cầm lên cục mực, bắt đầu mài mực, cung kính nói:

- Tiên sinh nhanh viết đi, nếu không bản cung đêm nay không thể say giấc.

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:

- Điện hạ, đoạn phía dưới, tại hạ tạm thời còn không có nghĩ ra được.

Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nói:

- Tiên sinh, sáng sớm ngày mai, bản cung sẽ viết tấu chương. Bản cung không dám hứa chắc hai mẫu nữ bọn hắn có bị hoạch tội hay không, nhưng bản cung có thể cam đoan với tiên sinh, cho dù tội mưu phản của các nàng thành lập, cũng tuyệt đối bình yên vô sự.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, đưa tay cầm lên một tờ giấy tuyên sạch sẽ từ bên cạnh, chậm rãi mở ra trên bàn, lại cầm lấy bút lông sói, chấm chấm vào bên trong mực nước nàng vừa mài ra, nói:

- Điện hạ, tại hạ vừa rồi cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên lại nghĩ ra được, để ta viết cho điện hạ nhìn.

Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt hiện ra mỉm cười, có chút cúi đầu, cung kính nói:

- Làm phiền tiên sinh.

Lạc Thanh Chu cúi đầu vung mực.

Trong thư phòng, bầu không khí hòa hợp, thanh bạch.

Mái cong bên trên nóc nhà, đạo thân ảnh xanh nhạt kia vẫn như cũ đứng ở nơi đó, tắm rửa ánh trăng trắng noãn, không nhúc nhích.

Bên ngoài cung điện.

Dưới đại thụ cách đó không xa cũng có một đạo thân ảnh tinh tế đơn bạc đứng ở nơi đó, bị bao phủ ở trong bóng đêm, không nhúc nhích, không biết đã đứng bao lâu.

Tí tách, tí tách.

Đồng hồ nước ngoài cửa sổ vẫn đang yên lặng tính toán thời gian.

Bóng đêm lặng yên thối lui.

Trong thư phòng, Lạc Thanh Chu múa bút viết nhanh, như nước chảy mây trôi.

Trưởng công chúa một bộ váy áo hỏa hồng, ngồi quỳ chân ở bên cạnh, hồng tụ thiêm hương*, tay mềm mài mực, yên tĩnh quan sát.

*thư sinh thức đêm học bài có người nữ tử thức đêm thêm hương.