Hai người ngẫu nhiên lên tiếng.
Một hỏi một đáp, bầu không khí hài hòa.
Đêm nay, Lạc Thanh Chu đem « Ngô tử binh pháp » và « Thái Công Lục Thao », toàn bộ đều viết ra hết.
Trong bất tri bất giác, đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng tỏ.
Vài tiếng chim hót thanh thúy, truyền đến từ trong hoa viên bên ngoài.
Lạc Thanh Chu để bút mực xuống, làm khô chữ viết trên giấy, đứng dậy chắp tay nói:
- Điện hạ, trời đã sáng, tại hạ hôm nay còn muốn ra khỏi thành dời mộ phần cho mẫu thân, không thể lại bồi điện hạ.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt lúc này mới thu hồi lại từ bên trong bút mực trên giấy tuyên, hai đầu lông mày suy tư dần dần tán đi, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, vừa muốn đứng lên, đột nhiên hai chân run rẩy, thân thể nghiêng một cái, muốn ngã trên mặt đất.
Tay mắt Lạc Thanh Chu lanh lẹ, nhanh chóng đỡ lấy.
Lập tức đỡ lấy cánh tay của nàng, đỡ nàng đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó lui ra sau, khom người nói:
- Điện hạ, mạo phạm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu nhíu mày, xoa chân nói:
- Tiên sinh không cần đa lễ, là bản cung nên cảm tạ tiên sinh mới đúng.
Lập tức lại xin lỗi nói:
- Bản cung không biết tiên sinh hôm nay muốn đi dời mộ phần mẫu thân, nếu không tối hôm qua cũng không dám quấy rầy tiên sinh cả một đêm.
Dừng một chút, nàng nói với phía ngoài:
- Nguyệt Ảnh, ngươi mang năm mươi ngân giáp thiết kỵ hộ tống tiên sinh ra khỏi thành dời mộ phần cho mẫu thân, để tiên sinh ở trong xe ngựa nghỉ ngơi một đường, không nên quấy nhiễu.
Bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh của Nguyệt Ảnh:
- Vâng, điện hạ!
Lạc Thanh Chu chắp tay, đang muốn từ chối, Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nói:
- Tiên sinh không cần khách khí, bản cung là vì an toàn của tiên sinh. Hiện tại Mạc Thành cũng không thái bình, ngoài thành càng rung chuyển bất an, gần đây bên trong thành có yêu thú ẩn hiện. Tiên sinh đối với bản cung mà nói, vừa là thầy vừa là bạn, bản cung không hi vọng tiên sinh xảy ra chuyện gì.
Lạc Thanh Chu đành phải chắp tay nói tạ ơn.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lúc này mới chậm rãi đứng dậy, bái thật sâu, chắp tay nói:
- Tối hôm qua gặp tiên sinh múa bút thành văn, chữ chữ như châu ngọc, câu câu tinh diệu. Bản cung nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, trong lòng có các loại nghi vấn, vốn định cầu tiên sinh giải đáp, thế nhưng lại sợ quấy rầy tiên sinh. Không biết tiên sinh khi nào còn có thời gian, giải hoặc cho bản cung?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, cung kính nói:
- Điện hạ nếu có cần, buổi chiều ngày mai tại hạ lại đến.
- Đa tạ tiên sinh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thành khẩn nói tạ, lại nói:
- Tiên sinh yên tâm, bản cung nhất định tận hết sức lực, trợ giúp tiên sinh làm tốt sự kiện kia.
- Đa tạ điện hạ.
Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo lui mà đi.
Rèm châu vang động.
Nguyệt Vũ ở phía trước dẫn hắn ra ngoài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn rèm châu vẫn đang nhẹ nhàng lay động ở trước cửa ra vào, cau mày suy tư một hồi, đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn về phía bút mực, từng chữ phiêu dật trên giấy tuyên.
- Sư tỷ ơi sư tỷ, vì sao đồ tốt nhất thế gian này đều là của ngươi?
Nàng vuốt ve chữ viết trên giấy tuyên, tự lẩm bẩm.
Cửa cung điện.
Năm mươi quân sĩ người khoác ngân giáp, cưỡi chiến mã, sắp xếp chỉnh tề tập kết cùng một chỗ, do một thiếu nữ váy đen vác cung tiễn suất lĩnh (cai quản), đang tĩnh không một tiếng động chờ đợi ở trước cửa.
Lúc Lạc Thanh Chu đi theo Nguyệt Vũ ra ngoài, thiếu nữ váy đen trên ngựa mang theo thần sắc lãnh khốc chắp tay nói:
- Lạc công tử, mời lên xe ngựa nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng cùng những ngân giáp quân sĩ khác, lập tức cảm thấy một cỗ khí thế thiết huyết chỉ có trên chiến trường mới có đập vào mặt, làm cho người nhìn mà phát khiếp.
Hắn chắp tay, lập tức lên xe.
Nguyệt Vũ dừng ở cửa ra vào nói:
- Lạc công tử, có chuyện gì, đều có thể nói với Nguyệt Ảnh, nàng sẽ giúp ngươi xử lý.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, lên xe ngựa.
Vừa muốn đi vào, đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh đơn bạc quen thuộc đứng dưới đại thụ đó không xa, ở ngay trong góc bóng râm, giống như pho tượng, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức lại nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh đi qua.
Đạo thân ảnh kia thấy hắn đi tới, quay người muốn rời khỏi.
Lạc Thanh Chu lập tức tăng tốc bước chân nói:
- Thiền Thiền, cô gia muốn nói với ngươi một chút chuyện tối ngày hôm qua.
Hạ Thiền dừng bước.
Lạc Thanh Chu đi tới phía sau của nàng, đưa tay cầm tay nhỏ băng lãnh của nàng, nhéo nhéo trong lòng bàn tay, đau lòng nói:
- Ngươi tối hôm qua đứng ở chỗ này một đêm?
Hạ Thiền vẫn quay lưng, không có trả lời.
- Đi, đi lên xe ngựa nói.
Lạc Thanh Chu không nói lời gì, trực tiếp lôi kéo nàng đi lên xe.