- Ngươi hẳn phải biết tác dụng của hắn đối với bản cung, nếu ngươi thành công, bản cung có lý do đem ngươi tặng cho hắn; nếu thất bại, ngày mai bản cung sẽ tặng ngươi cho người khác.
- Nhớ kỹ, bản cung sẽ không buộc hắn, chỉ sáng tạo cơ hội cho ngươi. Tâm chí của hắn cũng rất kiên định, mà hắn phi thường sợ nương tử.
- Cho nên, đêm nay chỉ có thể dựa vào chính ngươi.
Thiếu nữ cúi đầu, dịu dàng nói:
- Ừm.
Không bao lâu.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Âm thanh Nguyệt Vũ truyền đến từ cửa ra vào:
- Điện hạ, Lạc công tử đã tới.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng người lên, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình nghênh đón:
- Tiên sinh, mau tiến vào.
Rèm châu vang động.
Lạc Thanh Chu cởi giày vào phòng, khom người thăm viếng:
- Bái kiến điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn gương mặt thanh tú lạnh nhạt của hắn thoáng qua một chút, cười nói:
- Tiên sinh không cần khách khí, đến, mau mời ngồi xuống, bản cung có mấy vấn đề muốn thảo luận cùng tiên sinh một chút.
Lạc Thanh Chu theo nàng đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn không chớp mắt.
Bên cạnh duỗi đến một đôi tay ngọc tuyết trắng, nâng bình trà lên, giúp hắn châm trà dâng nước, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Công tử, Hoa Cốt trước tiên có thể hỏi ngài một chuyện được không?
Âm thanh kiều mị ôn nhu, từng câu từng chữ xốp giòn đến tận xương.
Khi nói chuyện, miệng nhỏ phả ra mùi hương làm cho người ta say lòng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên nhìn hai người, cũng không lại nói tiếp.
Lạc Thanh Chu nín thở ngưng thần, trực tiếp từ chối nói:
- Thật có lỗi, Hoa Cốt cô nương, tại hạ ngu dốt, trả lời không được.
Hoa Cốt mân mê miệng nhỏ, ủy khuất nói:
- Công tử, người ta còn không có hỏi đây.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Mặc kệ cô nương hỏi cái gì, tại hạ đều trả lời không được.
Hoa Cốt: - ...
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Tiên sinh, ngươi đối đãi một nữ tử mảnh mai như hoa như ngọc như thế, chỉ sợ quá nhẫn tâm đó.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tại hạ tối nay nói chuyện cùng điện hạ, cũng không phải nói với những người khác. Điện hạ, có thể bảo nàng lui ra không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, thản nhiên nói:
- Tiên sinh bảo ngươi lui ra.
Thiếu nữ cúi đầu, cắn cắn môi phấn, nâng lên tay ngọc, nhẹ nhàng giải khai dây lụa ở giữa bờ eo nhỏ nhắn, chậm rãi trút bỏ lụa mỏng trên người, lộ ra bờ vai trơn mềm tuyết trắng như ngọc cùng da thịt trước ngực, xấu hổ nói:
- Công tử, thiếp thân đã trút bỏ váy áo... Công tử có thể ngẩng đầu nhìn một chút?
Lạc Thanh Chu giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu lấy ra một quyển giấy tuyên từ trong tay áo rộng thùng thình, hai tay trình lên, đưa tới trước mặt Trưởng công chúa, cung kính nói:
- Điện hạ, trừ « Thái Công Lục Thao » cùng « Tư Mã binh pháp » ra, tại hạ nơi này còn có một bộ « Ngô tử binh pháp ». Trên giấy tuyên viết chính là « Ngô tử binh pháp » bên trong có 【 Đồ quốc 】 , 【 Liệu địch 】 , 【 Trị Binh 】 ba chương, điện hạ trước tiên có thể nhìn một chút. Nếu như điện hạ cảm thấy hài lòng, tại hạ có thể viết ra các chương tiết còn lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi, đưa tay tiếp nhận, để lên bàn, chậm rãi mở ra.
-... Ngày xưa người ta muốn mưu đồ quốc gia, tất trước phải dạy trăm họ mà thân muôn dân. Có bốn điều bất hòa: bất hòa ở nước thì không thể ra quân, bất hòa ở quân thì không thể ra trận, bất hòa ở trận thì không thể tiến chiến, bất hòa ở chiến thì không thể quyết thắng. Bởi thế vị chúa có đạo, sắp dùng đến dân, trước phải hòa để làm việc lớn, không dám tin sự mưu tính riêng, tất phải cáo với tổ miếu, hỏi tới rùa thiêng, xen với thiên thời, hễ thấy tốt lành mới cử động. Dân thấy rằng vua yêu tính mệnh và tiếc cái chết của dân đến mực ấy, bấy giờ nếu cùng họ lâm nạn, kẻ sĩ sẽ lấy sự tiến vào để chết là vinh mà lui về lấy sống là nhục vậy...
Nhìn đến đây, hai con ngươi nàng rạng rỡ hào quang, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nín thở ngưng thần, tiếp tục nhìn xuống dưới.
- Đạo là để trở lại gốc, quay lại đầu, nghĩa là để làm việc, lập công, mưu là để bỏ hại, tìm lợi, yếu là để giữ nghiệp, thủ thành. Nếu làm không hợp đạo, động không hợp nghĩa thì ở lớn, ngồi sang, tai nạn tất cũng sẽ đến. Cho nên thánh nhân yên bằng đạo, trị bằng nghĩa, động bằng lễ, nuôi bằng nhân. Bốn cái đức ấy, hễ tu sửa thì thịnh, mà bỏ ếp thì suy. Cho nên vua Thành-Thang đánh người Kiệt mà dân nhà Hạ vui mừng, vua Chu-Vũ đánh người Trụ mà người nhà n không trách, cử động thuận với giời và người, cho nên được như vậy…
- Phàm trị nước coi quân, tất phải lấy lễ mà dạy, lấy nghĩa mà khuyên, khiến cho họ biết thế nào là xấu hổ. Người biết xấu hổ, thì lớn đủ để đánh, nhỏ đủ để giữ.