Tống Như Nguyệt dần dần thu lại nụ cười trên mặt, dừng một chút, lại lạnh mặt nói:
- Phụ thân ngươi bảo ta tới hỏi ngươi một câu, khi nào thì di chuyển phần mộ mẫu thân của tỷ phu ngươi, hắn chuẩn bị cẩn thận một chút.
Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang cúi đầu mài mực bên cạnh, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, ngày mai, có thể chứ?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu lên nói:
- Nhị tiểu thư quyết định là được.
Tần Vi Mặc giật mình, thần sắc trong mắt càng thêm ôn nhu:
- Tỷ phu, vậy sáng sớm ngày mai, chúng ta đi ra thành, giúp mẫu thân ngươi dời mộ phần.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Tỷ tỷ nơi đó, Vi Mặc đêm nay đi nói với nàng một tiếng, cứ nói...
- Không cần.
Thần sắc Lạc Thanh Chu bình tĩnh nhìn nàng nói:
- Nhị tiểu thư, chính ta đến là được. Ngươi và đại tiểu thư đều không cần đi.
- Tỷ phu...
Tống Như Nguyệt đột nhiên chen lời:
- Vi Mặc, nghe Thanh Chu, ngươi và Khiêm Gia đều không cần đi, có phụ thân ngươi và nhị ca bồi tiếp hắn là được. Đến lúc đó cần quỳ lạy dâng hương, lấy tính tình Khiêm Gia, chắc chắn sẽ không. Nếu để cho nàng đi, đến lúc đó những người khác nhìn thấy, lại sẽ nói này nói kia ở sau lưng, về phần ngươi...
- Mẫu thân, Vi Mặc muốn đi.
Ngữ khí Tần nhị tiểu thư đầy kiên quyết:
- Vi Mặc nhất định phải đi, tỷ tỷ không đi, Vi Mặc sẽ thay mặt tỷ tỷ đi. Nếu như Vi Mặc và tỷ tỷ đều không đi, đến lúc đó bị những người khác nhìn thấy, mới mất mặt. Tỷ phu sẽ bị người xem thường, sẽ bị người chê cười, Tần gia chúng ta cũng sẽ bị người bàn tán.
Tống Như Nguyệt nhíu mày, chần chờ một chút, nói:
- Vi Mặc, ngươi vẫn đi trước hỏi Khiêm Gia một chút đi. Ta sẽ đi nói cho phụ thân ngươi, để hắn đều chuẩn bị người và đồ vật cần thiết, sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát.
Tần nhị tiểu thư nghe vậy sửng sốt một chút:
- Chúng ta? Mẫu thân, người ngày mai cũng muốn cùng đi sao?
Tống Như Nguyệt không có trả lời, nhàn nhạt lườm người nào đó bên cạnh một chút, quay người bước nhanh rời đi.
Đi tới cửa, Thu nhi ngồi xuống mang giày cho nàng, nàng đột nhiên hừ lạnh nói:
- Thu nhi, ngươi cũng không nhỏ, ta mấy ngày nữa sẽ nói với người nhà ngươi, gả ngươi đi đi.
- A?
Thân thể Thu nhi lập tức run lên, ngẩng đầu, hoa dung thất sắc.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:
- Lưu Nhị bán đậu hũ trên đường phía trước không tệ, cứ gả ngươi cho hắn đi, về sau Tần phủ chúng ta ăn đậu hũ, liền dựa vào ngươi.
Thu nhi: - ...
- Phu nhân, nô tỳ... Nô tỳ...
Tống Như Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói:
- Làm sao? Đã có người trong lòng, hay sớm đã bị người nào đó ăn trộm?
Thu nhi lập tức quỳ trên mặt đất, mặt đỏ tới mang tai mà cúi thấp đầu, run giọng nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ không có...
- Hừ! Lần sau còn dám gạt ta, cẩn thận da của ngươi.
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xụ mặt, bước nhanh ra cửa.
Mai nhi và các nha hoàn đi ra từ dưới mái hiên, vây quanh nàng bước nhanh rời đi.
Đợi đám người đi ra cửa lớn, Châu nhi cầm phi đao vào phòng, nhìn Thu nhi nước mắt rưng rưng vẫn như cũ quỳ trên mặt đất nói:
- Xem đi Thu nhi, ta nói ngươi biểu hiện quá rõ ràng, ngay cả phu nhân đều đã nhìn ra. Đi, mau dậy đi, phu nhân hù dọa ngươi thôi, không thấy được hiện tại phu nhân nhìn thấy cô gia liền... Khụ khụ, không nói, ta tiếp tục đi luyện phi đao.
- Xoạt!
Phi đao đâm vào thân cây.
Trong nội viện vang lên tiếng Châu nhi cắn răng:
- Nam nhân phụ lòng, đi chết hết đi!
Lúc này, trong thư phòng vang lên giọng nói của Lạc Thanh Chu:
- Nhị tiểu thư, ta muốn đi Trưởng công chúa nơi đó một chuyến.
- Làm gì? Đi nhìn lén chân người ta sao?
-... Không phải, có việc cầu nàng ta...
Cung điện, trong thư phòng.
Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu xuống bên trên thảm đỏ phía trước cửa sổ, tươi đẹp yêu kiều.
Trong phòng rèm đỏ chập chờn, hương hoa bốn phía.
Trước bàn, Nam Cung Hỏa Nguyệt khoác một bộ váy dài hỏa hồng, tóc dài nhu thuận xõa đến eo, có chút nhíu mày, đang an tĩnh xem « Ba mươi sáu kế ».
Dưới làn váy màu đỏ, một đôi chân nhỏ tiêm tú mang vớ lưới, dưới ánh mặt trời sáng chói bên ngoài, tuyết trắng kiều nộn, ôn nhu động lòng người, cộng thêm trang trí màu đỏ trong toàn bộ căn phòng, tăng thêm một phần phong cảnh đặc biệt.
Không bao lâu.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguyệt Vũ:
- Điện hạ, Lạc công tử và Tần nhị tiểu thư tới, muốn gặp không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy giật mình, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
Suy nghĩ một chút, nói:
- Để bọn hắn vào đi.
- Vâng, điện hạ.
Nguyệt Vũ quay người rời đi.
Trong khoảnh khắc.
Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư được Nguyệt Vũ dẫn đầu đi tới cửa ra vào, cúi đầu khom người, cung kính thăm viếng.
- Bái kiến Trưởng công chúa.