Lạc Thanh Chu: - ...
- Nhị tiểu thư, không có chuyện ta đi về trước đi học.
Hắn quay người chuẩn bị rời đi.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên hô:
- Sở Phi Dương!
Lạc Thanh Chu dừng chân, quay đầu nhìn nàng.
Tần nhị tiểu thư vểnh vểnh miệng, ánh mắt sâu kín nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, ngươi làm gì lại trêu chọc Mỹ Kiêu tỷ? Chẳng lẽ... Những người này còn chưa đủ à?
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi hoặc:
- Nhị tiểu thư, ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.
Tần nhị tiểu thư khe khẽ hừ một tiếng:
- Sở Phi Dương, hiện tại ngươi có thể nghe hiểu chưa?
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp, cũng không tiếp tục giải thích.
Tần nhị tiểu thư nhíu mày nói:
- Từ Mỹ Kiêu tỷ lần thứ hai nói với ta, biến thái gọi Sở Phi Dương kia lòng mang ý đồ xấu đối với nàng, muốn cướp tiền cướp sắc nàng, một mực vụng trộm theo dõi nàng, ta đã hoài nghi... Tỷ phu, ngươi mỗi ngày ra ngoài, Vi Mặc thật ra đều biết. Mỗi đêm Mỹ Kiêu tỷ đều sẽ về trước, sau đó tỷ phu mới đi theo trở về. Mà... Có đôi khi trên người, trên tóc Mỹ Kiêu tỷ đều có mùi vị của tỷ phu. Còn có hôm nay, tỷ phu rất sợ hãi, không phải sao?
Lạc Thanh Chu: - ...
Trầm mặc một lát, hắn mới lên tiếng nói:
- Nhị tiểu thư, cho nên ngươi mới nói như vậy, khuyên nàng đều quên người và chuyện ở nơi này, đúng không?
Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu nhìn hắn:
- Mặc kệ tỷ phu ở bên ngoài làm cái gì, mặc kệ tỷ phu đắc tội người hay là trêu chọc nữ tử nào, hoặc khi dễ nữ tử nào, Vi Mặc đều sẽ giúp tỷ phu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức nhu tình như nước.
Ai ngờ Tần nhị tiểu thư đột nhiên lại mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Thế nhưng tỷ phu, lần này, Vi Mặc ăn dấm... Tỷ phu nhìn mà xử lý.
- Nhị tiểu thư...
- Gọi ta Vi Mặc.
- Vi Mặc.
- Nói cho Vi Mặc, ngươi thích tay Vi Mặc hay là chân?
- Đều...
- Không thể nói đều thích, chỉ có thể chọn một.
- Kia... Tay đi.
- Hừ, nói dối, vừa rồi lúc nói chuyện, con mắt rõ ràng đang trộm xem chân người ta.
- ...
- Một lần nữa, nói.
- Kia... Chân đi.
- Hừ, Mỹ Kiêu tỷ nói quả nhiên không sai, tỷ phu quả nhiên là đồ biến thái.
- ...
- Tỷ phu, Vi Mặc buồn ngủ...
Đang lúc Lạc Thanh Chu bị thiếu nữ làm không biết nói gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Thu nhi đập cửa và giọng nói vội vàng:
- Cô gia, tiểu thư, nhanh! Phu nhân đã tới!
Tần nhị tiểu thư cũng vội nói:
- Tỷ phu, nhanh, đi trên giường...
Lạc Thanh Chu biến sắc, vô ý thức chuẩn bị chạy tới trên giường ở trong phòng, nhưng hắn đột nhiên kịp phản ứng, hắn và Tần nhị tiểu thư hiện tại đang ở trước bàn nói chuyện, giống như cũng không có làm chuyện gì vượt rào.
Mà hiện tại là ban ngày.
Tại sao hắn phải tránh?
- Tỷ phu, nhanh lên giường?
Tần nhị tiểu thư bắt đầu đẩy hắn, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, miệng thúc giục.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, tới gần bàn, cầm lấy cục mực trên bàn, tiếp tục cúi đầu mài mực, một mặt bình tĩnh.
Một lần hai lần, quá tam ba bận.
Ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng.
Nào có mỗi lần đều bị lừa, hắn lại không phải người ngu.
Tần nhị tiểu thư có chút nhếch miệng, hai con ngươi sâu kín nhìn hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc và giọng nói cung kính của Thu nhi:
- Phu nhân.
Am thanh Tống Như Nguyệt đầy uy nghiêm vang lên ở bên ngoài:
- Vi Mặc đã ngủ chưa? Trong phòng còn có những người khác không?
Thu nhi một bên ngồi xổm trên mặt đất giúp nàng cởi giày, một bên cung kính đáp:
- Tiểu thư đã ngủ rồi, trong phòng không có người khác.
Trong thư phòng.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần nhị tiểu thư: - ...
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng mở ra.
Phía trước cửa sổ, bên cạnh án đài.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi ở trước bàn, an tĩnh cầm bút viết chữ.
Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh, cầm trong tay cục mực, đang cúi đầu nghiêm túc mài mực.
Bầu không khí hài hòa, thanh bạch.
Cửa ra vào.
Thu nhi: - ...
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, quay đầu, hung hăng trừng nàng một cái, đi vào trong phòng, lạnh mặt nói:
- Vi Mặc, Thu nhi không phải nói ngươi đã ngủ rồi sao? Không phải nói trong phòng không có những người khác à?
Tần Vi Mặc ngẩng đầu, nói khẽ:
- Mẫu thân, người lúc này đến là có chuyện gì sao?
Tống Như Nguyệt đi đến trước bàn, lườm người nào đó một chút, lại nhìn về phía nàng nói:
- Mẫu thân đang hỏi ngươi đây.
Tần Vi Mặc nhìn nàng nói:
- Mẫu thân, là tỷ phu bảo Thu nhi nói như vậy, người nên chất vấn tỷ phu.
Tống Như Nguyệt: - ...
- Vi Mặc, ngươi giúp Mỹ Kiêu vẽ xong chưa?
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười hiền lành, xích lại gần bàn, ánh mắt nhìn về phía giấy tuyên trên bàn.
Tần Vi Mặc nín cười, nói:
- Mỹ Kiêu tỷ nói từ bỏ, mẫu thân hẳn còn có chuyện khác?