Trương Quản chính là Trương Tam gia.
Người Trương gia quỳ gối ngoài cửa lập tức mặt như màu đất, tiếp tục miệng hô oan uổng:
- Vu khống! Vu khống! Vu oan giá hoạ! Vu oan giá hoạ.
Tần Xuyên nhìn Nam Quốc quận vương đang sắc mặt âm trầm, chắp tay cung kính nói:
- Thánh sứ đại nhân, có phải vu oan giá hoạ hay không, có phải vu khống hay không, tin tưởng nhất định người ngài mang theo có thể phân biệt ra được.
Nam Quốc quận vương híp híp con ngươi, nhìn mấy người còn sống trên mặt đất một chút, gật đầu nói:
- Bản vương hoàn toàn chính xác có thể phân biệt ra được. Bản vương lần này tới đây thẩm án, mang theo mấy tên cao thủ từ nha môn kinh đô đến đây, mấy người kia có phải bị vu oan giá hoạ hay không, rất nhanh có thể biết.
Tần Xuyên lại chỉ vào đôi nam nữ trẻ tuổi Tống gia bị chặt đứt chân kia nói:
- Đại nhân, hai đào phạm Tống gia mưu phản này đều chỉ chứng lão giả họ Mai là Đại phu nhân Thành Quốc phủ chủ động phái đi gặp mặt cùng bọn hắn, ngài có thể thẩm tra một chút.
Ánh mắt Nam Cung quận vương lạnh như băng nhìn về phía Lạc Diên Niên.
- Phù phù!
Lạc Diên Niên quỳ trên mặt đất, cái trán chạm đất, không nói một lời.
Lạc Ngọc và những người khác của Lạc gia cũng đều là sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Nếu tình huống là thật, tội danh thành lập, toàn phủ trên dưới Thành Quốc phủ bọn hắn đều trở thành đồng phạm mưu phản, chém đầu cả nhà.
Lúc này, Tần Văn Chính đột nhiên lại mở miệng nói:
- Đúng rồi quận vương điện hạ, hạ quan nhớ kỹ lần trước đến Thành Quốc phủ dự tiệc, quên mang lễ vật, cho nên cũng cho người ta mang theo mấy cái người đầu đến, đều là đầu người của đào phạm Tống gia. Hạ quan đều giao hết những đầu người kia cho Diên Niên huynh, muốn cho Diên Niên huynh đi đến quan phủ nhận lấy ban thưởng kếch xù, không biết hắn có đi hay không. Đúng, một cái đầu người trong đó gọi Vương Chiếu, là người của Vương gia, cũng là cháu ruột của vị Vương phu nhân này.
Vừa nghe lời này, không chỉ có Vương thị quỳ trên mặt đất run lên thân thể, Lạc Diên Niên cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, đỏ hồng mắt nhìn hắn chằm chằm.
Tần Văn Chính quang minh lẫm liệt nói:
- Ngươi trừng lão phu làm gì? Đồng bọn mưu phản, người người có thể tru diệt! Lão phu thật sự hối hận tín nhiệm ngươi, lại đem đầu người của đào phạm Tống gia giao cho ngươi, ngươi khẳng định không có giao cho quan phủ, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu đột nhiên nghe được trong lòng nhạc phụ đại nhân: “Thoải mái! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu khóc thê lương của một nữ nhân:
- Chiếu nhi! Chiếu nhi của ta a! Thì ra ngươi sớm đã bị người hại chết! Vương Vân! Tiện nhân! Ngươi lại còn gạt ta, nói ngươi không biết Chiếu nhi đi nơi nào...
- Ba!
Bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một tiếng bạt tai vang dội cùng giọng của một nam tử run rẩy giận dữ nói:
- Ngậm miệng! Đây không phải là Chiếu nhi.
Nam Quốc quận vương lập tức trầm giọng nói:
- Người đâu, đều mang đi đầu người trên đất và phạm nhân, bản vương muốn thẩm vấn trong đêm.
Lập tức nhìn về phía Mạc Thành thành chủ Giang Cấm Nam đang quỳ trên mặt đất và quan phủ chủ nói:
- Lập tức phái người đi bao vây toàn bộ phủ đệ Trương gia Vương gia Lạc gia, không có mệnh lệnh của bản vương, một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.
- Rõ!
Giang Cấm Nam cùng Phủ chủ lập tức đứng dậy, vội vàng đi triệu tập nhân mã.
Nam Quốc quận vương thu hồi khẩu cung trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn về phía đám người Thành Quốc phủ.
Lúc này Tống Như Nguyệt đột nhiên nhịn không được, nháy mắt, đánh bạo mở miệng nói:
- Quận vương điện hạ, cái kia... Vương phu nhân dính líu mưu phản, nàng, chức cáo mệnh phu nhân...
Vương thị lúc đầu đã ngồi phịch ở trên mặt đất, nghe vậy đột nhiên lại run lên, toàn thân tiếp tục run rẩy.
Nam Quốc quận vương nhíu mày, đang lúc trầm ngâm, lão thái giám đi theo từ trong cung vội vàng đi đến trước người hắn, thấp giọng nói:
- Quận vương điện hạ, lão nô có ý là trước thu hồi lại đi, nếu không đến lúc đó chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, mất là... Là... mặt mũi của thánh thượng người...
Nam Quốc quận vương sáng mắt lên, nhẹ gật đầu.
Lão thái giám lập tức chỉ vào Vương thị, âm lãnh quát:
- Người đâu! Lột xuống quan đái trên đầu và áo bào trên người nàng ta ra cho ta.
- Rõ!
Hai tên thái giám lập tức bước nhanh về phía trước, thô lỗ cởi ra đồ vừa mới đưa ra ngoài không lâu, sau đó thu hồi lại trong mâm.
Vương thị nằm sấp trên mặt đất, run rẩy mấy lần, đột nhiên thân thể mềm nhũn, ngất đi.
Tức giận trong lòng Tống Như Nguyệt cuối cùng đã được thông suốt.
Lạc Ngọc quỳ gối bên cạnh, cái trán chạm đất, nắm đấm chống trên mặt đất gắt gao nắm chặt.
Lạc Diên Niên quỳ trên mặt đất, vẫn như cũ không nhúc nhích, không nói một lời.