Tần Xuyên một thân trang phục màu đen, dáng người thẳng tắp, mang theo ba tên nam tử đi vào đình viện.
Lập tức, sải bước tiến đến.
- Trưởng công chúa điện hạ, Thánh sứ! Thảo dân Tần Xuyên, bắt được hai tên đào phạm mưu phản của Tống gia, tru sát sáu tên đào phạm khác của Tống gia. Bắt được hai người khác thuộc Trương gia và Vương gia có cấu kết với đào phạm Tống gia cấu, tru sát một số người. Còn có một người, là người Thành Quốc phủ cấu kết với đào phạm Tống gia.
Tần Xuyên cao giọng nói xong, nói ra sau lưng:
- Đổ ra.
Hai tên nam tử sau lưng đều cường tráng to con, trong tay các mang theo hai cái bao tải to, nghe vậy lập tức mở bao tải ra, đổ toàn bộ vật liệu bên trong ra ngoài.
Đầu người lập tức lăn xuống đầy đất, máu tươi chảy đầy bốn phía.
Đồng thời, mấy tiếng tiếng rên rỉ thống khổ truyền đến, mấy người sống sờ sờ cũng bị đổ ra từ bên trong bao tải to.
Mọi người trong đại sảnh đều biến sắc, đột nhiên đứng dậy.
Mấy tân khách khác bên ngoài đại sảnh cũng đều đứng lên, nhao nhao rướn cổ lên vây xem.
Nha hoàn hạ nhân và đám nữ quyến thì bị hù thét lên liên tục, che miệng lại.
Tần Xuyên nắm lên một cái đầu của nam tử trung niên từ dưới đất, nâng ở trong tay nói:
- Đây là đầu của Tống Nham, đào phạm mưu phản của Tống gia, chắc hẳn rất nhiều người đều nhận biết. Trên tường thành nội thành ngoại thành đều dán đầy chân dung của hắn.
Lập tức ném đầu người xuống đất, lại dùng chân đá đá nam nữ tuổi trẻ bị cắt mất chân, nói:
- Hai người này đều là người của Tống gia, trên bức họa cũng có, mọi người nhìn một chút cũng có thể nhận ra. Còn có sáu tên đào phạm khác của Tống gia, trên bức họa không có, nhưng chỉ cần đi thăm dò liền có thể tra được.
Nói xong, hắn lại cầm lên một cái đầu của lão giả có tóc đều bị đốt đến cháy khét từ trên mặt đất, giơ lên cao nói:
- Về phần người này, là người của Thành Quốc phủ, tất cả mọi người gọi hắn là Mai lão. Hắn xen lẫn cùng một chỗ với những người Tống gia mưu phản này, đêm nay chuẩn bị đi Tần phủ ta giết người.
Vương thị đột nhiên hét to quát nói:
- Ngươi nói bậy! Ngươi vu khống! Thành Quốc phủ chúng ta căn bản cũng không nhận biết người này! Điện hạ, hắn cố ý vu oan hãm hại.
Tần Xuyên cười lạnh một tiếng, nhìn nàng một cái, ánh mắt vừa nhìn về phía Lạc Ngọc bên cạnh nàng, nói:
- Vương phu nhân, vị Mai lão này thế nhưng là cận vệ của Nhị công tử Lạc Ngọc nhà ngươi. Ngươi không thừa nhận cũng không sao, điện hạ chỉ cần phái người đi đến từng cửa hàng dành cho võ giả, hỏi một chút những võ giả thường đi ra Hắc Mộc lâm ngoài thành, tự nhiên biết ta là nói thật hay nói dối. Lạc Ngọc thường xuyên mang theo vị Mai lão này và một nha hoàn to lớn đi vào bên trong Hắc Mộc lâm săn giết yêu thú, không chỉ ta thấy được, rất nhiều người đều thấy được. Lạc Ngọc, tự ngươi nói một chút, ta vu oan cho ngươi?
Sắc mặt Lạc Ngọc trắng bệch, nắm đấm nắm chặt trong tay áo lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, thân thể bắt đầu run rẩy.
Hàm răng Vương thị bắt đầu run lên, toàn thân bắt đầu run rẩy, quan đái trên đỉnh đầu cũng lắc lư không thôi.
Tần Xuyên cười lạnh nói:
- Cận vệ của ngươi xen lẫn trong cùng một chỗ với những đào phạm Tống gia mưu phản kia, ngươi cũng đừng nói ngươi không biết. Coi như ngươi không biết, mẫu thân ngươi cũng hẳn là biết.
Nói xong, hắn lấy ra ba tờ giấy thú tội từ trong ngực, tiến lên mấy bước, khom người đưa tới trước bàn nói:
- Trưởng công chúa điện hạ, Thánh sứ đại nhân, thảo dân nơi này có chứng cứ, có thể chứng minh vị lão giả họ Mai này đích thật là do Thành Quốc phủ Đại phu nhân phái đi cấu kết với đào phạm mưu phản của Tống gia, cũng có chứng cứ chứng minh người Vương gia và Trương gia đều tham gia ở trong đó.
Nam Quốc quận vương lập tức trầm mặt nói:
- Lấy tới!
Lập tức có hạ nhân tiếp nhận khẩu cung chứng cứ phạm tội trong tay Tần Xuyên, khom người đưa tới.
Vẻ mặt Nam Cung quận vương nghiêm túc, nhìn kỹ từng tờ từng tờ.
Vương thị đột nhiên quỳ trên mặt đất, một bên dập đầu một bên run giọng nói:
- Điện hạ minh giám! Vu khống, đều là vu khống! Đều là hắn vu oan giá họa cho Thành Quốc phủ chúng ta...
Lúc này, người của Trương gia và người của Vương gia ngoài cửa cũng đều hoảng sợ quỳ xuống đất dập đầu kêu oan.
Tần Xuyên cười lạnh một tiếng, đá một cước vào trên người một tên thanh niên Trương gia nằm dưới mặt đất, quát:
- Ngươi vu khống bọn hắn sao?
Xương sườn trước ngực tên thanh niên kia bị bẻ gãy, lại còn không có chết đi, chỉ là đã sớm bị sợ vỡ mật, nghe vậy toàn thân run lên, khóc nói:
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, đều là Trương Quản bảo chúng ta đi tụ hợp cùng những đào phạm của Tống gia kia, là hắn buộc chúng ta đi...