Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, chắp tay nói:
- Thất thúc, ta còn có việc, muốn trở về trước. Chuyện nơi đây, liền giao cho ngài.
Nam Quốc quận vương khẽ gật đầu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn đám người Tần gia một chút, ánh mắt nhìn về phía tên thiếu niên bên cạnh Tần gia nhị tiểu thư kia, lúc đối mặt với ánh mắt của hắn, mỉm cười, chắp tay nói:
- Lạc tiên sinh, vậy bản cung trước hết cáo từ. Qua hai ngày nữa khi bản cung có thời gian, lại mời tiên sinh tiến cung, hi vọng tiên sinh không ngại bản cung lại đi quấy rầy.
Nói xong, kéo lấy váy đỏ bước nhanh rời đi trong lúc chúng thị nữ hộ vệ chen chúc.
Nam Quốc quận vương híp híp con ngươi, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Tần nhị tiểu thư.
Đã là rạng sáng.
Bên trong Thành Quốc phủ vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng yên tĩnh im ắng.
Trên đường phố nội thành không người thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân ồn ào cùng âm thanh binh khí, thiết giáp va chạm vào nhau.
Vương gia, Trương gia, Lạc gia trong tứ đại gia tộc Mạc Thành đều bị số lượng lớn binh sĩ vây quanh.
Gia quyến đang ngủ say trong phủ nhao nhao từ trong mộng hoảng sợ tỉnh lại.
Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng.
Trước cổng chính Thành Quốc phủ, Tần Văn Chính mang theo người nhà từ trong nội viện đi ra, leo lên cửa ra vào của xe ngựa.
Được hộ vệ nha hoàn chen chúc, chậm rãi rời đi.
Nam Quốc quận vương trực tiếp thiết lập án đường tại Thành Quốc phủ, bắt đầu thẩm án trong đêm.
Là người đêm nay bắt được phạm nhân, thu hoạch được chứng cứ phạm tội, khẩu cung, Tần Xuyên tự nhiên cũng được đơn độc gọi vào, hỏi thăm các vấn đề.
Lúc đi ra đã là rạng sáng.
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường đi trống trải.
Trong xe, an tĩnh một hồi.
Tống Như Nguyệt rốt cục nhịn không được, mặt mày hớn hở nhìn nhi tử ngồi ở đối diện, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói:
- Xuyên nhi, biểu hiện của ngươi đêm nay, thật làm cho mẫu thân lau mắt mà nhìn. Mẫu thân vẫn cho rằng ngươi đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, ngoại trừ luyện võ, không còn biết gì khác, không nghĩ tới ngươi đêm nay vậy mà mang đến cho mẫu thân một niềm vui bất ngờ lớn như thế.
Tần Xuyên đang nhíu mày tự hỏi, nghe vậy một mặt u oán bĩu môi nói:
- Mẫu thân, không biết nói chuyện thì bớt nói vài lời, hoặc là không nói.
Sự phiền muộn Tống Như Nguyệt giấu ở trong lòng mấy ngày qua đều bay hết không còn gì trong đêm nay, cho nên hiện tại trong lòng vô cùng thoải mái, cũng không trách thái độ của hắn, cười ha ha nói:
- Xuyên nhi, nhanh nói cho mẫu thân biết. Ngươi thế nào phát hiện những đào phạm kia của Tống gia? Ngươi thế nào biết bọn hắn núp ở chỗ nào? Ngươi thế nào bắt được bọn hắn? Còn có những người trốn ở nội thành kia, ngươi thế nào thẩm vấn ra? Nhanh nói cho mẫu thân biết.
Tần Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng, một mặt buồn bực nói:
- Mẫu thân, ta nếu nói cho ngài rằng ta cũng không biết những chuyện này, ta cho tới bây giờ đều đang mộng, ngài tin hay không?
Tống Như Nguyệt: - ? ? ?
Một bên, Tần Văn Chính không nói gì, ánh mắt nhìn về phía khuê nữ của mình.
Ánh mắt Tần Xuyên phức tạp, chậm rãi nói chuyện hôm nay qua một lần:
- Buổi chiều ta đang luyện công ở hậu viện, Vi Mặc đi qua tìm ta, nói để cho ta chạng vạng tối dẫn người đi ngoại thành bắt đào phạm Tống gia. Sau khi ta đi tới đó, tiểu viện kia trực tiếp nổ không còn gì, ở xung quanh có rất nhiều người. Sau đó Hạ Thiền xuất hiện, dẫn ta tới một tiểu viện khác. Vào phòng ta mới phát hiện, trên mặt đất có đầu người, còn có ba người sống. Ba người sống kia nhìn qua đều bị tra tấn không còn hình dáng, ta còn không có tra hỏi, bọn hắn trực tiếp nói 【 Ta khai, ta khai... 】 , hiển nhiên đã bị đánh đập thẩm vấn qua, nhưng tuyệt đối không phải Hạ Thiền. Nha đầu kia chỉ biết giết người, ta vẫn biết.
- Sau đó ta hỏi Hạ Thiền chuyện gì xảy ra, ai giúp nàng làm, nàng không để ý tới ta, chỉ đưa ta ba tấm khẩu cung và một tờ bản vẽ. Bên trên bản vẽ kia có ghi lại lộ tuyến, vẽ đến tiểu viện nào đó mà đám tặc nhân còn lại đang trốn ở nội thành, để cho ta dẫn người tới để giết bọn hắn.
- Sau đó ta liền đem đầu người và ba phạm nhân kia cất vào bao tải mang đi, cùng Hạ Thiền đi đến cái tiểu viện ở nội thành kia, kết quả vừa đuổi tới đã nghe ra bên trong có mùi máu tươi, chờ ta đi vào xem xét, trên mặt đất đã có ba bộ thi thể đang nằm, đều là đầu một nơi thân một nẻo, những người còn lại đều hoảng sợ núp ở trong góc, nhìn lên trên trời, sau đó bị ta và Hạ Thiền tận diệt...
- Lại sau đó, Hạ Thiền lại đưa cho ta một trang giấy, trên giấy viết ta ban đêm đi Thành Quốc phủ nên nói cái gì, ta đọc qua rất nhiều lần mới nhớ kỹ...