Nam Quốc quận Vương bên cạnh cười nói:
- Tần nhị tiểu thư làm mấy bài thơ từ kia, đích thật là kinh tài tuyệt diễm. Lúc tiểu vương ở kinh đô đọc qua hồ sơ Tống gia mưu phản đã từng nhìn qua, hôm nay đi vào Mạc Thành, lại nghe nói mấy bài thi từ khác, lòng đích thật có chút ngứa ngáy khó nhịn, rất muốn thấy phong thái Mạc Thành đệ nhất tài nữ của quý phủ.
Tần Văn Chính có chút xấu hổ:
- Cái này... Tiểu nữ...
Hắn quay đầu, nhìn về phía Tống Như Nguyệt bên cạnh, thấp giọng nói:
- Vi Mặc bọn hắn sao còn không có đến?
Tống Như Nguyệt cũng lo lắng trong lòng, đang muốn đứng dậy tự mình trở về phủ gọi, Vương thị đột nhiên cười nói:
- Quận vương điện hạ có chỗ không biết, thể cốt Tần gia nhị tiểu thư cực yếu, vừa gặp gió lớn đã ho khan không ngừng, thậm chí sẽ khục đến hôn mê, lúc này đêm lạnh gió lớn, chỉ sợ có chỗ không tiện, cho nên mới không có tới.
Nam Quốc quận vương cau mày nói:
- Thì ra là thế. Nếu như thế, Tần đại nhân, vậy cũng không cần phiền toái.
Vương thị vội vàng cung kính nói:
- Quận vương điện hạ, lúc ngài ở trong cung có từng gặp Trường Thiên nhà ta? Đứa bé kia, đã hai năm đều chưa có trở về, viết thư cũng là nửa năm một bức, ai, ta làm mẹ...
Còn chưa có nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của một tên hạ nhân:
- Lão gia, phu nhân, Tần gia nhị tiểu thư và Tần gia cô gia tới, cần an bài bọn hắn đến một bàn nào?
Không đợi Lạc Diên Niên mở miệng, Nam Cung Hỏa Nguyệt nhân tiện nói:
- Để bọn hắn vào đi, an vị ở chỗ này.
Lạc Diên Niên lập tức trầm giọng nói:
- Nhanh đi.
Hạ nhân lập tức thối lui.
Khóe mắt Vương thị run rẩy, ngừng nói chuyện.
Lạc Ngọc đứng ở sau lưng nàng, híp mắt, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa.
Không bao lâu.
Tần nhị tiểu thư khoác lên áo lông chồn tuyết trắng được Thu nhi nâng đỡ, có chút cúi đầu, chậm rãi đi đến.
Lạc Thanh Chu cúi đầu theo ở phía sau.
Tống Như Nguyệt đứng dậy tới đỡ khuê nữ nhà mình, nói với hai người:
- Nhanh đi bái kiến Trưởng công chúa cùng quận vương điện hạ.
Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư lập tức khom người cúi đầu, bái kiến hai người.
Nam Cung Hỏa Nguyệt khẽ gật đầu, không nói gì.
Nam Quốc quận vương nhìn chằm chằm Tần nhị tiểu thư mấy lần, không khỏi nhíu mày thở dài:
- Tần đại nhân, quý thiên kim quả nhiên thiên sinh lệ chất, nhu uyển đoan trang, phong thái động lòng người. Đáng tiếc thân thể này, đích thật là hơi nhu nhược một chút.
Tần Văn Chính thở dài một hơi, nói:
- Đứa nhỏ này từ nhỏ đã như thế, nhìn qua đã khiến người đau lòng, nếm qua vô số thuốc, cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Nam Cung quận vương lần nữa thở dài:
- Đáng tiếc, đáng tiếc, tiểu vương có một đứa con trai, còn chưa thành thân...
Nói đến đây, hắn lúc này mới chú ý tới thiếu niên phía sau, hỏi:
- Quý thiên kim thành thân rồi à?
Hắn vẫn nhớ kỹ tên hạ nhân vừa rồi đến báo, nói là Tần gia nhị tiểu thư và cô gia tới, thiếu niên này hẳn là phu quân của vị Mạc Thành đệ nhất tài nữ này?
Tần Văn Chính đáp:
- Còn chưa.
Nam Cung quận vương sửng sốt một chút, đang muốn nói chuyện, Tống Như Nguyệt vội vàng tiếp một câu:
- Bẩm quận vương điện hạ, mặc dù còn chưa thành thân, bất quá cũng sắp. Tiểu nữ đã có người trong lòng, đoán chừng sang năm có thể thành thân.
Vừa nghe lời này, người nào đó khom người đứng phía sau mẫu nữ ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút.
Vương thị đột nhiên cười nói:
- Tống gia muội muội, người Vi Mặc yêu thích là ai, ngươi không giới thiệu cho quận vương điện hạ một chút sao?
Tống Như Nguyệt không để ý tới nàng, lại chỉ vào người nào đó sau lưng, cung kính nói:
- Quận vương điện hạ, vị này là con rể nhà ta, là phu quân của nhi nữ lớn nhà ta. Đương nhiên, hắn còn có một thân phận khác, là con thứ của Lạc lão gia Thành Quốc phủ.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Vương thị đột biến.
Trên mặt Nam Cung quận vương lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn kỹ song phương một chút, lại nghĩ đến trước đó hắn nhắc đến cuộc hôn sự kia, thái độ hai nhà lộ ra vẻ lúng túng, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Hắn cười nhạt một tiếng, không tiếp tục hỏi nhiều, nói:
- Ngồi xuống đi, ăn cơm trước, tiểu vương cũng có chút đói bụng.
Tống Như Nguyệt không dám nói thêm nữa, đỡ lấy khuê nữ nhà mình đi đến trước bàn, ngồi xuống.
Tần Vi Mặc vừa muốn ngồi xuống, vội vàng quay đầu nói:
- Tỷ phu, mau tới đây.
Lạc Thanh Chu vừa muốn đi qua, Vương thị đột nhiên lạnh mặt khiển trách:
- Thanh Chu, ban đầu ở Thành Quốc phủ, chúng ta không có dạy qua ngươi quy củ sao? Hiện tại Trưởng công chúa và quận vương điện hạ ở đây, ngươi là một con thứ, một người ở rể, sao dám ngồi xuống?
Vừa nghe lời này, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh im ắng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn Lạc Ngọc đứng ở sau lưng nàng, tiếp tục đi đến phía trước, đứng sau lưng Tống Như Nguyệt.