Lạc Thanh Chu không kiêu ngạo không tự ti mà nói:
- Đại phu nhân, Thanh Chu cũng không nói sẽ ngồi xuống, Thanh Chu đứng ở chỗ này, rót rượu châm trà cho nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân và nhị tiểu thư, cái này chẳng lẽ cũng không cho phép?
Vương thị lập tức sầm mặt lại:
- Ngươi dám già mồm?
Lạc Ngọc cũng sầm mặt lại nói:
- Thanh Chu! Làm sao nói chuyện với mẫu thân như thế? Đừng quên thân phận của ngươi?
Tống Như Nguyệt đột nhiên đứng dậy, nhìn hai người nói:
- Thanh Chu về mặt thân phận thì như chúng ta đã nói trước đó, hắn hiện tại là người Tần gia chúng ta, tối nay tới nơi này là đến Thành Quốc phủ các ngươi làm khách, không phải đến để các ngươi răn dạy. Làm sao, khách nhân đến Thành Quốc phủ các ngươi, ngay cả lời cũng không thể nói?
Trong mắt Vương thị lóe lên một đạo lệ mang, nói:
- Nói đương nhiên có thể nói, nhưng cần nhìn hắn là nói chuyện với ai. Hắn chỉ là một con thứ, thân phận ti tiện, cho dù là người Tần phủ các ngươi, cũng chỉ là một người ở rể. Hôm nay Trưởng công chúa cùng Nam Quốc quận vương ngồi ở chỗ này, chính ngươi hỏi hắn một chút, hắn có tư cách làm càn ở chỗ này?
Tần nhị tiểu thư đột nhiên mở miệng nói:
- Vương phu nhân, ngươi nói tỷ phu nhà ta làm càn, xin hỏi hắn làm càn chỗ nào? Hắn một không có ngồi xuống trước mặt Trưởng công chúa và quận vương điện hạ giống như ngươi nói, hai không có không biết cấp bậc lễ nghĩa trước mặt Trưởng công chúa cùng quận vương điện hạ giống như ngươi, xụ mặt răn dạy ai, ba không có phun nước miếng lên đồ ăn, chén rượu ở trước mặt Trưởng công chúa điện hạ giống như ngươi. Vương phu nhân cảm thấy, là tỷ phu nhà ta làm càn, hay là ngươi làm càn?
Vừa nghe lời này, toàn thân Vương thị tức giận đến phát run, quan đái trên đầu không ngừng lắc lư, cũng nhịn không được nữa, cắn răng nói:
- Tần nhị tiểu thư, ngươi là Mạc Thành đệ nhất tài nữ, ta không có nhanh mồm nhanh miệng như ngươi, ta là trưởng bối, ta cũng không muốn nhao nhao tranh cãi với ngươi. Ta cũng chỉ hỏi ngươi mấy vấn đề, hắn họ gì? Hắn có phải nhi tử của lão gia nhà ta hay không? Hắn có phải xuất thân từ Thành Quốc phủ ta ở rể đến Tần phủ các ngươi hay không?
Tần nhị tiểu thư một mặt bình tĩnh:
- Phải thì như thế nào?
Vương thị cười lạnh một tiếng, nâng đỡ quan đái trên đỉnh đầu, đứng lên, lạnh giọng nói:
- Nếu là thế, vậy ta hôm nay có tư cách giáo huấn hắn! Hắn không hiểu quy củ, không có giáo dưỡng, làm càn ở trước mặt ta, ngỗ nghịch trưởng bối! Dựa theo gia quy và luật pháp, hắn nên nhận trừng phạt.
Nói xong, nàng đột nhiên trợn mắt trừng một cái, quát:
- Lạc Thanh Chu! Tới đây quỳ xuống.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về thiếu niên sau lưng mẹ con Tống Như Nguyệt kia.
Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt nàng có chút dữ tợn kia, trong đầu rõ ràng nhớ kỹ, lúc trước mẫu thân của mình cũng thường xuyên nghe được răn dạy dạng này.
- Quỳ xuống!
- Tiện nhân! Trà cũng không biết ngâm?
- Nhà quê! Quả nhiên là ngu xuẩn đi ra từ trong núi! Quỳ xuống nhận lỗi.
- Đọc sách? Chỉ là nhi tử kia của ngươi cũng muốn đọc sách? Hiện tại là nô tài, cả một đời đều là nô tài! Làm sao, ngươi còn muốn dựa vào nhi tử ngươi xoay người ngăn chặn ta? Ngươi nằm mơ.
- Tiện nhân! Đồ đĩ! Câu dẫn lão gia nhà ta, liền nên loạn côn đánh chết mẫu tử các ngươi! Quỳ xuống cho ta, quỳ đến hừng đông.
- Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống....
Giờ này khắc này, trong đầu Lạc Thanh Chu một mực quanh quẩn hai chữ tràn ngập ác độc, gương mặt dữ tợn ác độc kia và đạo thân ảnh gầy yếu đáng thương nọ...
Lạc Ngọc thấy hắn không nhìn mẹ mình, thấy Trưởng công chúa và tất cả mọi người nhìn, lập tức phẫn nộ quát:
- Lạc Thanh Chu! Mau tới quỳ xuống tạ tội không phải cho mẫu thân ta.
Lạc Thanh Chu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Lạc Ngọc, ngươi cảm thấy, ngươi bây giờ có tư cách ra lệnh cho ta?
Vừa nghe lời này, con ngươi Lạc Ngọc lập tức co rụt lại, mở to hai mắt, nắm chặt nắm đấm.
Đây là hắn lần đầu tiên nghe được tên con thứ đê tiện hèn mọn khiếp nhược nhát gan gọi thẳng tên của hắn! Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương bày ra thái độ bất kính như thế.
Hắn có chút khó tin.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên có một loại ảo giác, cảm giác người trước mắt này đột nhiên có chút xa lạ.
- Tiểu súc sinh! Ngươi đây là muốn phản trời sao?
Vương thị đột nhiên cắn răng gầm lên, quan đái cáo mệnh phu nhân trên đỉnh đầu, trên người khoác áo bào đều khẽ run lên.
Tống Như Nguyệt đang muốn đứng lên, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cánh tay giữ nàng lại.
Nàng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, khuê nữ nhà mình vẫn như cũ thần sắc bình tĩnh, nhưng bên trên gương mặt lúc đầu tái nhợt lại không biết khi nào hiện lên hai vết đỏ hồng nhàn nhạt.
- Ta không có phản trời.