Tân khách ngoài cửa cũng đều vội vàng quỳ xuống đất.
Toàn bộ Thành Quốc phủ lập tức yên tĩnh im ắng.
Nam Quốc quận vương mở ra tuyên cáo, bắt đầu cao giọng đọc ý chỉ của Thánh thượng.
Chủ yếu chính là trưởng tử Thành Quốc phủ Lạc Trường Thiên tận trung cương vị, trung thành tuyệt đối, tru sát thích khách, thủ vệ hoàng cung an toàn các loại, lại nhắc đến công tích tổ tiên Thành Quốc phủ, vì đó ân sủng và ngợi khen, đặc biệt tứ phong cho Đại phu nhân Thành Quốc phủ Vương Vân là cáo mệnh phu nhân...
Nam Quốc quận vương đọc xong thánh chỉ, lại nhận lấy được Khổng Tước quan phục được chế tác chuyên dành cho cáo mệnh phu nhân ở trong tay thái giám, đi đến trước mặt Vương thị đang quỳ ở dưới đất, đưa tới.
Vương thị đưa hai tay ra run run tiếp nhận, lập tức nước mắt lưng tròng, cái trán chạm đất, run giọng cảm ân, cảm động đến rơi nước mắt.
Lạc Diên Niên cũng mang theo Lạc Ngọc và những người khác của Thành Quốc phủ quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.
Nam Quốc quận vương lên tiếng nói:
- Phu nhân xin đeo quan đái lên đi, Thánh thượng còn bàn cho áo bào Khổng Tước, áo khoác song phượng, tối nay là thời khắc vinh diệu nhất của phu nhân, đều cần đeo lên hết những vật này, đó là hoàng ân.
- Tạ long ân của thánh thượng, dân phụ cảm động đến rơi nước mắt.
Vương thị run rẩy lần nữa dập đầu, hai tay dâng quan đái, kích động toàn thân phát run.
Nam Quốc quận Vương tiếp tục nói:
- Hiện tại không còn là dân phụ, là mệnh phụ. Phu nhân mau dậy đi, đã tuyên xong thánh chỉ, không cần lại quỳ.
Vương thị kích động toàn thân như nhũn ra, nước mắt mơ hồ, trong lúc nhất thời, lại đứng dậy không nổi.
Lạc Ngọc thấy thế, cuống quít đứng dậy khom người đi tới, đỡ nàng lên, lập tức tiếp nhận quan đái trong tay nàng, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng đeo ở trên đỉnh đầu.
Các phụ nhân khác đang quỳ trong đại sảnh thấy cảnh này, đều không ngừng hâm mộ.
Tống Như Nguyệt đỏ ngầu cả mắt, bờ môi run rẩy, cắn răng, trong lòng cố gắng nói với mình: “Ta không hâm mộ, ta không hâm mộ, ta không có chút nào hâm mộ...”
- Phu nhân, đây là áo bào và áo khoác, cũng đều mang lên đi.
Nam Quốc quận vương chỉ vào cái khay mà thái giám đang bưng trong tay.
Vương thị khom người cúi đầu, lần nữa run giọng tạ ơn.
Lạc Ngọc khom người lấy ra bào phục và áo khoác trong mâm, cầm lên, giúp nàng khoác ở trên người, nói khẽ:
- Mẫu thân, ngài hôm nay thật xinh đẹp.
Vành mắt Vương thị lập tức nóng lên, mặt đầy nước mắt, nhịn không được lần nữa quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.
Nam Quốc quận vương vội vàng đỡ nàng lên, sau đó nói với những người khác vẫn như cũ đang quỳ trên mặt đất.
- Đều đứng lên đi.
Đám người lúc này mới lần lượt đứng dậy.
Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn bên ngoài một chút, mở miệng nói:
- Lạc đại nhân, tiệc tối có thể bắt đầu chưa? Bản cung đêm nay còn có việc, cần sớm trở về.
Lạc Diên Niên vội vàng cung kính nói:
- Điện hạ chờ một lát, tiệc tối lập tức bắt đầu.
Sau đó vội vàng phân phó quản gia hạ nhân, bắt đầu đưa rượu, mang thức ăn lên, đồng thời tự mình đi an bài vị trí cho từng tân khách.
Một bàn chính giữa đại sảnh, tự nhiên là Trưởng công chúa và Nam Quốc quận vương ngồi.
Hầu ở một bàn này đều là mấy tên quý tộc có tước vị trong người.
Phu thê Tần Văn Chính cũng được an bài ở nơi này.
Đại phu nhân Vương thị, mang theo quan đái, người khoác bào phục, cung kính đứng đằng sau Nam Cung Hỏa Nguyệt, chuẩn bị tự mình giúp nàng rót rượu.
Nam Quốc quận Vương một bên cười nói:
- Lạc phu nhân hôm nay là nhân vật chính, sao có thể đứng đấy rót rượu? Để nha hoàn làm là được, phu nhân mời ngồi đi.
Vương thị đang muốn nói lời khiêm tốn, Lạc Ngọc từ bên cạnh đi tới, nhận lấy bầu rượu trong tay nàng, cười nói:
- Mẫu thân ngồi là được, bồi Trưởng công chúa điện hạ và quận vương điện hạ uống vài chén, hài nhi đến rót rượu cho các người.
Ánh mắt Vương thị ôn nhu nhìn hắn một chút, đành phải ngồi xuống bên cạnh Trưởng công chúa, lại chỉ dám ngồi một nửa cái mông, đê mi thuận nhãn (nhìn thận mắt), vẫn như cũ duy trì vẻ mặt cung kính cẩn thận từng li từng tí.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Văn Chính nói:
- Đúng rồi Tần đại nhân, Mạc Thành đệ nhất tài nữ, Tần nhị tiểu thư nhà ngươi đêm nay không có tới sao?
Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phu thê Tần Văn Chính.
Vương thị vốn nên là điểm ánh sáng tụ tập đêm nay nghe thế khóe mắt lập tức co quắp một chút, cũng nhìn sang.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Thất thúc bình thường yêu nhất là giao lưu với văn nhân tài tử, cũng thích thi từ nhất. Hôm nay đến Mạc Thành, nghe nói Tần nhị tiểu thư nhà ngươi tài hoa kinh thế, khen không dứt miệng, rất muốn gặp mặt một lần, có phải hay không, Thất thúc?