Tống Như Nguyệt lập tức cười rạng rỡ nói:
- Vương gia tỷ tỷ, chúc mừng chúc mừng, ngươi nuôi một đứa con trai thật tốt, tuổi còn trẻ đã giúp ngươi có một chức vị cáo mệnh phu nhân rồi. Ai, nào giống đám nhi tử kia của ta, không có một tên nào hữu dụng.
Vương thị cười khiêm tốn nói:
- Chỗ nào, chỗ nào, đều là Thánh thượng hậu ái, Trường Thiên cũng chỉ là tận trung cương vị mà thôi.
Tống Như Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười mím môi một cái, không nói gì thêm, đi theo đằng sau Tần Văn Chính tiến vào đại sảnh, thăm viếng Trưởng công chúa cùng Nam Quốc quận vương, nắm đấm nắm chặt ở trong tay áo.
Trưởng công chúa chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không nói chuyện.
Nam Quốc quận Vương ôn hòa cười nói:
- Tần đại nhân nhìn vẫn tuổi trẻ như cũ, đoạn thời gian trước tiểu vương đi Long Hổ học viện còn gặp qua trưởng tử Tần Lãng kia của ngươi. Người trẻ tuổi kia rất không tệ, nghe lão sư trong viện nói, hắn hiện tại đã đột phá đến cảnh giới Võ Sư hậu kỳ, thật sự là tuổi trẻ tài cao.
Tần Văn Chính vội vàng khiêm tốn nói tạ ơn.
Hậm hực cùng biệt khuất trong lòng Tống Như Nguyệt cũng coi như thoáng lắng lại một chút.
Nam Quốc quận vương vừa cười nói:
- Tần đại nhân, hôm nay chỉ có phu thê các ngươi tới đây à? Tiểu vương nghe nói Tần gia các ngươi và Lạc đại nhân là thông gia, tháng trước lúc tiểu vương đi bái kiến Tĩnh Vương thúc, còn nghe lão nhân gia nhắc qua chuyện này. Lúc trước con cái hai nhà các ngươi có hôn ước, vẫn là do Tĩnh Vương thúc làm chứng đây?
Vừa nghe lời này, không riêng Tần Văn Chính thay đổi sắc mặt, Vương thị đang cúi đầu đứng hầu ở bên cạnh cũng biến sắc.
Lạc Diên Niên vừa mang theo khách nhân tiến vào cũng nghe đến lời này, vội vàng tiến lên cung kính nói:
- Quận vương điện hạ, chuyện này, hạ quan đã viết thư báo cho Tĩnh Vương gia, Tĩnh Vương gia đã biết được.
- Ồ?
Nam Cung quận vương nghe vậy cười cười, gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi.
Hắn thấy sắc mặt người hai nhà này có chút không đúng, phỏng đoán chuyện có khả năng không có đơn giản như bề ngoài, cho nên khi đang ở trước mặt nhiều tân khách như vậy, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Tân khách lại liên tục nườm nượp tới mấy đợt.
Tống Như Nguyệt tiến vào buồng trong, nói chuyện cùng các phụ nhân khác, thấp giọng nghị luận chuyện Vương thị được phong tặng cáo mệnh phu nhân, mặt mũi đều tràn đầy hâm mộ.
- Ai, nhi tử người ta không chịu thua kém, đều tiến đến trong cung, trở thành hồng nhân trước mặt Thánh thượng, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Còn có nhị nhi tử kia của nàng, nghe nói là nhân tuyển có hi vọng nhất của Mạc Thành chúng ta thi vào Long Hổ học viện sang năm...
- Ai, nhìn hai đứa nhi tử người ta, nhìn lại nhi tử bất thành khí (không thành tựu) nhà ta, ta hận không thể hiện tại trở về cầm cây gậy quất bọn hắn một trận, các ngươi nói một chút, cùng là người, cùng là một đầu một cái miệng, hai cánh tay hai cái đùi, vì cái gì hai nhi tử người ta đều không chịu thua kém như vậy chứ?
- Về sau Thành Quốc phủ thật sẽ càng ngày càng bay cao rồi, đến lúc đó chỉ sợ Mạc Thành nho nhỏ của chúng ta chứa không nổi tôn Đại Phật như người ta đâu.
- Như Nguyệt, tại sao ngươi không nói chuyện? Trong lòng không dễ chịu?
- Ai, nhìn thoáng một chút, chúng ta không tranh nổi người ta, đời này không tranh nổi, bối tiếp theo thì càng không tranh nổi. Tần gia các ngươi và Thành Quốc phủ là thân gia, lại là thế giao, chỉ cần ôm tốt cái bắp đùi này, về sau Tần phủ các ngươi cũng nhất định sẽ tập hợp lại, đi theo lên như diều gặp gió.
Tống Như Nguyệt nghiêm mặt, không có trả lời.
Một phụ nhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó:
- Đúng rồi Như Nguyệt, nghe nói Tần Xuyên nhà các ngươi cũng muốn tham gia chiêu sinh khảo thí Long Hổ học viện năm sau?
Vừa nghe lời này, mấy phụ nhân khác nhìn nhau, đều hiểu ra.
Hóa ra các nàng vừa rồi nói chuyện làm tổn thương vị này.
Một phụ nhân trong đó vội vàng an ủi:
- Như Nguyệt, chúng ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút, sang năm Long Hổ học viện chiêu sinh, nhiều võ giả tham gia như vậy, ai có thể chiến thắng, hiện tại ai cũng không dám xác định. Tần Xuyên nhà ngươi cố gắng như vậy, sang năm khẳng định cũng có hi vọng.
- Đúng đúng đúng, khẳng định có hi vọng. Xuyên nhi đứa bé kia khắc khổ như vậy, coi như sang năm không có thi đậu, năm sau cũng còn có cơ hội.
Phụ nhân khác đều nhao nhao an ủi.
Trên mặt Tống Như Nguyệt miễn cưỡng gạt ra vẻ tươi cười.
Lúc này, tân khách phía ngoài đều đã đến đông đủ.
Nam Quốc quận Vương đứng dậy, lấy ra thánh chỉ, chuẩn bị tuyên đọc.
Trong đại sảnh ngoại trừ Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt chỉ đứng lên có chút khom người ra, những người khác đều quỳ trên mặt đất.
Phụ nhân trong phòng nghe thấy cũng đều biến sắc, cuống quít từ trên ghế đứng lên, bước nhanh ra ngoài, đồng loạt quỳ trên mặt đất.