Tần Văn Chính cũng nhíu mày, nói:
- Đêm nay Thanh Chu hoàn toàn không nên đi.
Tống Như Nguyệt uốn éo cái eo nhỏ nhắn, mang theo váy dài cả giận nói:
- Ta đi Vi Mặc nơi đó hỏi một chút.
Dứt lời, mang theo nha hoàn ma ma nổi giận đùng đùng rời đi.
Tần Văn Chính cau mày, thấy nàng đi xa mới nói với Chu Thông đứng hầu ở bên cạnh:
- Cả phủ đều chuẩn bị xong chưa? Lần này chúng ta đi ra ngoài, những người kia hẳn sẽ bắt lấy cơ hội lần này.
Chu quản gia đi đến chỗ gần, thấp giọng nói:
- Lão gia, đều chuẩn bị xong. Bất quá...
- Bất quá cái gì?
Ánh mắt Tần Văn Chính uy nghiêm nhìn về phía hắn.
Chu quản gia cúi đầu nói:
- Nhị công tử mang theo Chu Hưng bọn hắn rời đi, không biết đi nơi nào, nô tài cũng không dám hỏi.
Tần Văn Chính nghe xong, lập tức sầm mặt lại, nổi trận lôi đình:
- Đã đến lúc này, tiểu tử kia còn dám dẫn người ra ngoài? Hắn không xem mạng của những người Tần phủ chúng ta ra gì à? Đầu óc có phải luyện võ bị cửa kẹp hay không? Đồ chó con! Còn có ngươi, biết rõ đêm nay trong phủ nguy hiểm, vì cái gì không ngăn cản hắn? Đầu óc của ngươi có phải hay không...
- Lão gia, hẳn là nhị tiểu thư để ngài ấy đi ra ngoài.
Chu quản gia cuống quít bẩm báo:
- Lúc buổi chiều, nhị tiểu thư đi nhị công tử nơi đó một chuyến, sau đó....
- Ồ? Vi Mặc bảo hắn đi ra ngoài?
Tần Văn Chính nghe vậy sững sờ, tức giận trên mặt lập tức biến mất:
- Thế thì không sao. Nếu Vi Mặc để hắn đi ra, vậy khẳng định có chuyện quan trọng, không cần phải để ý đến hắn.
Lập tức lại đột nhiên hỏi:
- Hạ Thiền, nha đầu kia đâu?
Chu quản gia thấp giọng nói:
- Giống như không ở nhà, hẳn là cũng đi ra ngoài.
Trong mắt Tần Văn Chính lấp lóe tinh quang.
Chu quản gia thấp giọng nói:
- Lão gia, đêm nay...
- Làm việc theo kế hoạch, chuyện khác không cần phải để ý đến, bảo vệ tốt trong phủ là được. Vừa có động tĩnh, ta lập tức trở về.
- Vâng.
Mặt trời chiều đã dần dần khuất núi.
Màn đêm buông xuống.
Trong phủ, bọn hạ nhân nha hoàn đã phủ lên đèn lồng.
Tống Như Nguyệt giận đùng đùng đi vào Mai Hương Uyển, Tần nhị tiểu thư đang hất lên áo lông chồn tuyết trắng, đứng dưới cây hoa đào, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ hơi tái nhợt nhìn cánh hoa nở rộ trên đầu cành, kinh ngạc ngẩn người, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy cảnh này, Tống Như Nguyệt vô ý thức thả chậm bước chân nhẹ nhàng, cũng nhanh chóng ép xuống cơn tức giận trong đầu.
- Phu nhân!
Châu nhi cùng Thu nhi thấy được nàng đến, vội vàng hành lễ.
Tần Vi Mặc lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía nàng, không đợi nàng nói chuyện, liền mỉm cười, ôn nhu nói:
- Mẫu thân, đừng nóng vội, chờ một lát nữa.
Tống Như Nguyệt chứa một bụng tức giận đang muốn nói lời oán trách lúc này nhìn thấy bộ dáng nàng nhu nhược và nghe được giọng nàng ôn nhu nói, lập tức cứng họng đứng yên, không nói được lời nào.
Dừng một chút, đành phải khẽ nói:
- Vi Mặc, đêm nay các ngươi không cần phải đi, vị Đại phu nhân kia khẳng định sẽ làm cho chúng ta khó chịu. Đặc biệt là Thanh Chu, mẫu thân không muốn...
- Mẫu thân, không có chuyện gì.
Trên mặt Tần Vi Mặc vẫn như cũ mang theo ý cười ôn nhu:
- Có Vi Mặc ở đây, Vi Mặc tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào khi dễ tỷ phu, mẫu thân yên tâm.
Tống Như Nguyệt nhìn thần sắc trong mắt nàng, trầm mặc xuống.
Mẹ con hai người đứng dưới cây hoa đào, không nói gì thêm.
Một vòng trăng sáng dâng lên bầu trời, chiếu xuống một mảnh ánh trăng trắng noãn, giống như băng sương bên trong ngày mùa thu, lại giống như một mảnh lụa mỏng trải trên mặt đất.
Tống Như Nguyệt trầm mặc một hồi, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Ngươi quyết định chưa?
Thiếu nữ dưới cây dừng một chút, khẽ gật đầu:
- Quyết định.
Tống Như Nguyệt không nói gì thêm.
Lại một lát sau, Tần Văn Chính phái người đến thúc giục.
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Mẫu thân, các ngươi đi trước đi, chờ một lúc ta đi cùng tỷ phu.
Tống Như Nguyệt muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn về phía Châu nhi cùng Thu nhi bên cạnh, dặn dò:
- Chiếu cố tốt tiểu thư.
Nói xong quay người, được nha hoàn ma ma chen chúc vội vàng rời đi.
Phu thê hai người tụ hợp chỗ cửa chính, mang theo nha hoàn người hầu đi xuống bậc thang, đi lên xe ngựa đang dừng ở phía dưới.
Tiến vào trong toa xe, Tần Văn Chính nghi hoặc mở miệng:
- Vi Mặc và Thanh Chu đâu? Không phải nói cùng đi sao?
Vẻ mặt Tống Như Nguyệt hốt hoảng, không để ý tới hắn.
Tần Văn Chính nhìn nàng một hồi, không nói gì thêm.
Phu thê hai người mang tâm sự riêng, trầm mặc không nói gì.
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng nói chuyện náo nhiệt.
Xe ngựa ngừng lại.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của phu xe:
- Lão gia, phu nhân, đã đến.