Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 583: Cô gia giống như không thể rời khỏi ngươi




Thời gian nửa nén hương trôi qua.

Hắn đi vào gian phòng bên trái, khép cửa phòng lại, đánh tỉnh nam tử trẻ tuổi Tống gia kia, bắt đầu công việc quen thuộc.

- Ta hỏi, ngươi đáp, nếu như đáp sai...

- Ngươi cho rằng ngươi không nói, chúng ta cũng không biết sao? Ngươi chẳng lẽ không muốn nghe xong là ai bán các ngươi à? Chúng ta nếu biết các ngươi trốn ở chỗ này, tự nhiên cũng biết những người kia trốn ở chỗ nào tại nội thành.

- Vị Thúy nhi muội muội kia của ngươi đã khai ra...

Một lát sau.

Lạc Thanh Chu cầm hai trang giấy dùng máu tươi ký tên và có in thêm dấu ngón tay đồng ý đi ra khỏi gian phòng, lại tiến vào gian phòng bên cạnh, công việc lại bắt đầu.

- Ta hỏi, ngươi đáp, nếu như đáp sai...

- Ngươi cho rằng ngươi không nói, chúng ta cũng không biết sao? Ngươi chẳng lẽ không muốn nghe xong...

- Mấy người bọn hắn đều đã cung khai*, ngươi có thể thử một chút, tiếp tục mạnh miệng...

*khai những gì đã làm, đã biết, khi bị hỏi cung

Không bao lâu.

Lạc Thanh Chu cầm trang giấy đồng ý nhận tội thứ ba đi ra từ trong phòng.

Hạ Thiền vẫn như cũ cầm kiếm, canh giữ ở cửa ra vào.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo trở nên ôn nhu, ngữ khí cũng trở nên nhu hòa:

- Thiền Thiền, chớ khẩn trương, không sao. Nhìn thời gian, nhị ca cũng rất nhanh sẽ dẫn người đến, bất quá chúng ta đổi chỗ, hắn đoán chừng tìm không thấy ở nơi nào. Chờ một lúc ngươi dẫn bọn hắn đi tới, nhớ kỹ, cần giữ bí mật giúp ta đó.

Con ngươi Hạ Thiền đen nhánh nhìn hắn, nhẹ gật đầu, không nói gì.

Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng vẫn như cũ căng cứng nghiêm túc, không nhịn được cười một tiếng, nói:

- Cười một cái, để cô gia nhìn.

Hạ Thiền giật mình, lập tức quay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía nơi khác, gương mặt xinh đẹp lại trở nên lạnh lùng như băng.

Lạc Thanh Chu mỉm cười, không tiếp tục đùa nàng, ánh mắt nhìn về phía trang giấy trong tay, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, thấp giọng nói:

- Đêm nay là thời điểm bà ta vinh diệu(vinh dự, vẻ vang) nhất... Hi vọng lễ vật của con thứ như ta chuẩn bị sẽ làm bà yêu thích... Hi vọng mẫu thân trên trời có linh thiêng, có thể nhìn thấy...

Hạ Thiền quay sang, nhìn hắn, trong con ngươi đen nhánh lộ ra một tia đau lòng, nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng thốt:

- Ta, giúp ngươi, giết nàng.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng, giật mình, đưa tay giúp nàng vén đi sợi tóc dính ở trên thái dương, ôn nhu đưa miệng kề sát lỗ tai nàng nói khẽ:

- Không cần. Giết bà ta lợi cho bà quá rồi. Ta muốn để bà ta chứng kiến tất cả những thứ bà ta thích đều bị hủy diệt từng cái ở trước mặt bà, một cái gì cũng không để lại.

Con ngươi Hạ Thiền ôn nhu nhìn hắn, trầm mặc một chút, có chút cúi đầu, thấp giọng nói:

- Ừm, Thiền Thiền, giúp ngươi...

Lạc Thanh Chu nhìn mái tóc nàng có chút xốc xếch và vết máu ở nơi khóe miệng, nhìn gương nàng non nớt vẫn như cũ mang theo ngây ngô trẻ con, suy nghĩ đến một màn vừa rồi nàng liều lĩnh bảo vệ mình, trong lòng lập tức nóng lên, tới gần nàng, đưa tay đem nàng ôm vào trong lòng.

- Thiền Thiền, cô gia giống như... Không thể rời khỏi ngươi...

Lúc chạng vạng tối.

Trước cửa Thành Quốc phủ, giăng đèn kết hoa, xe như nước chảy ngựa như rồng.

Tân khách nối liền không dứt.

Quý tộc cùng đại gia tộc toàn bộ Mạc Thành đêm nay đều được mời hoặc chủ động tới đến nơi đây, chuẩn bị chúc mừng cho Đại phu nhân Thành Quốc phủ.

Đương nhiên, còn có một bộ phận người là vì Trưởng công chúa cùng triều đình Thánh sứ mà tới.

Lần này triều đình điều động Thánh sứ đến, ngoại trừ tuần sát biên giới thành trì ra, còn muốn thẩm tra chuyện Tống gia mưu phản, còn lại mới là tiện đường đến đưa lên văn thư gia phong cho Thành Quốc phủ.

Thánh sứ lúc sáng sớm đã tiến vào Mạc Thành.

Sau đó đi vào phủ thành chủ, thẳng đến chạng vạng tối mới đi cùng Trưởng công chúa tới Thành Quốc phủ.

Lúc này mọi người giật mình phát hiện, Thánh sứ lần này triều đình phái tới lại là một vị Quận vương.

Trời sắp tối.

Mọi người Tần phủ bắt đầu khởi hành.

Tần Văn Chính khuyên rất lâu, Tống Như Nguyệt mới mặc vào quần áo mới, ăn mặc thật xinh đẹp, mặt âm trầm chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, Châu nhi mới vội vàng chạy đến nói cho bọn hắn, nói nhị tiểu thư cũng muốn đi, để bọn hắn chờ đợi một chút.

- Làm sao Vi Mặc cũng muốn đi?

Tống Như Nguyệt vốn đang tức giận đầy mình, cảm thấy đêm nay đi là đi mất mặt và bị khinh bỉ, nghe nói khuê nữ của mình cũng muốn đi, lập tức vội la lên:

- Bên ngoài gió lớn, không cho phép nàng đi.

Nàng sợ khuê nữ nhà mình nhìn thấy vẻ mặt chán chường của mình.

Châu nhi cúi đầu, khiếp vía thốt:

- Phu nhân, cô gia... Cô gia cũng đi.

Tống Như Nguyệt nghe xong, gấp hơn, buồn bực nói:

- Hắn không hảo hảo ở nhà đọc sách, hắn đi xem náo nhiệt cái gì? Đêm nay chính là thời điểm người ta xuân phong đắc ý phong quang, đầu óc hắn đọc sách đến hư mất rồi sao? Còn chuyên môn tiến tới tự mình chuốc lấy cực khổ, cho người ta chế nhạo và khi nhục?